Ninh nhi phụ nhân áo tím không hài lòng nhìn nam nhân áo lục.
Mẫu thân, y rất đẹp, con rất thích Ngu Hạo Ninh ánh mắt tham lam quét nhìn Trần Tiêu.
Ngu thị thấy con trai mình như vậy thì thở dài, chấp nhận vậy ai bảo bà chỉ có mình Ninh nhi là con.
Ta đồng ý cưới y thế nhưng có điều kiện Ngu thị hơi khinh thường nhìn phu thê Trần lão gia tử.
Nếu không phải tại ba ả trước mệnh yểu làm con bà mang tiếng xấu thì còn lâu bà mới hạ thấp mình đi cưới song nhi cho con trai, thật mất thể diện.
Điều kiện là gì Trần lão thái mừng quýnh lên, chịu cưới là được rồi, bà còn sợ họ không chịu đây.
Y là song nhi không thể làm chính thê, chỉ có thể làm thiếp Ngu thị nhìn Trần Tiêu khinh thường nói.
Không được Không đợi Trần lão thái lên tiếng, Trần thị đã chạy lại che chở Trần Tiêu sau lưng.
Nàng không nhịn nổi nữa, khinh người quá đáng.
Miêu Thiên Thiên ngươi điên rồi sau, tránh ra Trần lão thái quát lên.
Trần An Minh thấy nương tử mình che chở Trần Tiêu cũng liền đứng dậy đi lại bên cạnh nàng, Miêu Thiên Thiên thấy Trần An Minh đi lại bên cạnh mình nàng liền bật khóc, mặc dù chàng ấy không nói gì nhưng như thế đã đủ rồi.
Nàng đã có đủ dũng khí để tiếp tục.
Nghe Trần lão thái quát, Miêu Thiên Thiên theo bản năng sợ run lên một cái nhưng vẫn cố chấp nhìn Trần lão thái nghẹn ngào nói:
Mẫu thân, Trần Tiêu đã nói đệ ý không đồng ý, sao người còn ép đệ ấy, mặc dù Trần Tiêu là song nhi nhưng cũng có quyền được hạnh phúc, sao người lại ép đệ ấy gả cho người đệ ấy không thích đã thế còn làm thiếp, các người khinh người quá đáng, các người xem Trần Tiêu là gì, là món hàng có thể trả giá sao Miêu Thiên Thiên tức giận quát lên với đám người Ngu thị.
Chuyện của ta đến phiên ngươi xen vào, Trần An Minh lôi Trần thị vào trong cho ta, xong việc xem ta xử ả thế nào Trần lão thái tức giận quát trở lại.
Trần An Minh vẫn đứng yên bất động.
Trần An Minh lời mẫu thân nói ngươi không nghe sao Trần lão thái lại quát lên.
Thiên Thiên nói đúng Trần An Minh nhìn Trần lão thái mặt không cảm xúc nói.
Hắn không thích tên nam nhân họ Ngu kia.
Họ Ngu kia không xứng với Trần Tiêu.
Ngươi, ngươi...các ngươi phản sao? Trần lão thái tức đến trán nổi gân xanh.
Trần lão gia tử vẫn trầm mặc như cũ, Vương ma ma thì che khăn cười trộm ngồi xem tuồng, nam nhân áo xám cũng chính là Ngu lão gia tử Ngu Mã vẫn im lặng ngồi uống trà, Ngu thị thì mất kiên nhẫn, bà ta chau mày gắt giọng:
Ta còn có việc, không nhàn hạ xem việc nhà các người, các người có gả hay không?
Trần lão thái nghe thế liền quay người cười gật đầu: Gả, bà thông gia cứ yên tâm, Trần Tiêu sẽ gả qua làm thiếp
Vậy được, nhà ta đi trước, sẽ cho bà mai qua sau
Nói xong Ngu thị lôi hai nam nhân nhà bà đứng dậy chuẩn bị đi về, Ngu Hạo Ninh cứ nhón chân cố nhìn Trần Tiêu phía sau Miêu Thiên Thiên.
Miêu Thiên Thiên thấy vậy bèn dịch chuyển người che chắn cho Trần Tiêu.
Đúng lúc này có người cười phá lên làm mọi người trong sân giật mình.
Đồng loạt quay đầu nhìn nơi phát ra tiếng cười.
Trần Tiêu cười đến nỗi gập bụng, hắn chưa nghe được chuyện nào buồn cười như vậy, chính chủ là hắn vậy mà không ai hỏi ý hắn cả đều tự ý quyết định.
Hắn tàng hình sao.
Miêu Thiên Thiên lo lắng định đỡ Trần Tiêu thì bị Trần An Minh kéo ra sau.
Nàng không hiểu gì nhìn Trần An Minh.
Trần An Minh không nhìn nàng chỉ nói: Đừng lại gần Trần Tiêu
Miêu Thiên Thiên:???
Nghe lời Trần An Minh phun ra hai chữ liền im lặng.
Miêu Thiên Thiên vẫn lo lắng, nàng nhìn Trần Tiêu hỏi: Trần Tiêu đệ không sao chớ?
Không ai trả lời, Trần Tiêu còn đang bận cười.
Ngu Hạo Ninh càng nhìn Trần Tiêu ánh mắt càng hiện vẻ tham lam, hắn tiến