Một trước một sau đi sâu vào rừng, thỉnh thoảng gà rừng chạy xẹt qua lùm cây, có cả thỏ xám mập mạp, trái dại mọc đầy, hai mắt Trần Tiêu phát sáng, bạc trắng lấp lánh.
Vương Đại Tĩnh bất đắc dĩ lắc đầu.
Tĩnh ca ta nghe được tiếng nước chảy Trần Tiêu vểnh tai hướng về trước.
Suối nước phía trước, quẹo qua khúc cua này là đến Vương Đại Tĩnh trả lời
Trần Tiêu ngẫm nghĩ, từ góc đại thụ đến đây đi chừng mười lăm phút, tính ra cũng không xa lắm, hắn cũng đã nhớ đường.
Mãi lo suy nghĩ nên Trần Tiêu không nhìn đường cứ theo quán tính đi về trước.
Ui da Trần Tiêu cong lưng ôm mũi, đau đến chảy nước mắt.
Đệ có sao không, xin lỗi ta không chú ý Vương Đại Tĩnh tự trách bản thân không chú ý.
Xua xua tay ý bảo mình không sao, Trần Tiêu hít hít mũi: Tại ta mãi lo nghĩ chuyện khác nên không chú ý huynh dừng lại, ta không sao
Nhìn cái mũi đỏ hoe của Trần Tiêu, Vương Đại Tĩnh áy náy, chắc đau lắm.
Đệ đánh lại ta đi Vương Đại Tĩnh vươn mặt đến trước mặt Trần Tiêu
Hả, Trần Tiêu nhìn Vương Đại Tĩnh trưng cái mặt nghiêm túc trước mặt, chớp chớp mắt, woa sống mũi huynh ấy thật cao, tròng mắt đen nhánh đang chứa đựng hình ảnh thu nhỏ của mình, thật đẹp trai, nhịp tim bất chợt gia tăng.
Trần Tiêu ngây ngẩn nhìn Vương Đại Tĩnh.
Vương Đại Tĩnh:???
Mặt ta dính gì sao? Vương Đại Tĩnh nghi hoặc sờ sờ mặt.
Ơ, hả, ha ha ha nào có, nào có, đi, đi mau, nóng quá Trần Tiêu lấy lại kinh thần, xấu hổ cười ha ha, vội đi về trước, (T T) xấu hổ chết mất, sống lại vẫn không bỏ được tật xấu, người xưa nói méo có sai, mê trai đầu thai mới hết.
Đến rồi Vương Đại Tĩnh chỉ tay con suối trước mặt
Trời rất nóng, đệ muốn rửa mặt Trần Tiêu quăng chuyện xấu hổ qua một bên, hào hứng đi vội về trước.
Vương Đại Tĩnh không hiểu điều chi cũng vội đuổi theo, hình như hắn vừa bỏ qua điều gì thì phải.
Con suối bắt đầu từ phía tây khu rừng uốn lượn theo các khe đá trong rừng, nước gần bờ trong veo có thể nhìn thấy đáy, uống một ngụm, ngọt, Trần Tiêu uống thêm vài ngụm, lấy đầy hai ống nước.
Quay người lại thấy Vương Đại Tĩnh đang xoắn ống quần, Trần Tiêu hỏi: Tĩnh ca xuống nước bắt cá sao?
Vương Đại Tĩnh không ngẩn đầu, vẫn nhanh tay xoắn ống tay áo: Ta bắt cá nướng cho đệ ăn
Cá, con suối này có cá sao, suối không rộng lắm, không thấy bong bóng nước, lấy đâu ra cá, đầu Trần Tiêu đầy dấu chấm hỏi.
Ha ha, biết ngay đệ sẽ nghĩ vậy mà nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Trần Tiêu, Vương Đại Tĩnh cười phá lên.
Không phải sao, huynh nhìn xem suối cạn thế này lấy đâu ra cá
Vương Đại Tĩnh bắt đầu xuống nước: Trong bờ nhiều đá nước trong sẽ không có nhưng giữa lòng suối đất mịn cá thường trú ẩn dưới lớp bùn.
Truyện Cổ Đại
Huynh cẩn thận đá bén cắt trúng chân
Trần Tiêu lựa một tảng đá to kê mông ngồi, trời quá nóng, hắn