Ơ, lo tranh cãi quên mất Trưởng thôn ở đây, bùm, mặt Trần Tiêu đỏ lên, thật xấu hổ, ban nãy hắn như sư tử hà đông vậy còn to tiếng nữa chớ.
Tiêu Tiêu, sao mặt đệ đỏ vậy
Tại huynh chớ ai nếu không phải huynh...hả, huynh gọi ta là gì? rống được một nữa Trần Tiêu ngớ ra chỉ chỉ mặt mình hỏi
Vương Đại Tĩnh cười phì, đệ ấy thật dễ thương: Tiêu Tiêu
Tiêu Tiêu, gọi ta ấy hả
Tiêu Tiêu như để trả lời Vương Đại Tĩnh lặp lại
Không cho phép huynh gọi ta như vậy Trần Tiêu hung dữ trừng Vương Đại Tĩnh
Tiêu Tiêu
Đã nói không cho gọi mà nếu huynh gọi lần nữa ta sẽ...ta sẽ...sẽ...!
Đây là lần đầu tiên Trần Tiêu lúng túng như vậy, hắn không tìm được từ nào đủ khí thế để hâm dọa cả (-^-)
Đệ sẽ làm gì ta, Tiêu Tiêu
Ta sẽ,...sẽ giết huynh diệt khẩu Trần Tiêu hung dữ làm động tác cắt cổ
Ừm, ta sẽ không phản kháng Vương Đại Tĩnh cười hắc hắc
Ha, mạnh miệng nhỉ, chỉ sợ tới lúc đó vì mạng sống huynh sẽ đánh ngược lại ta
Sẽ không, ta tuyệt đối sẽ không phản kháng Vương Đại Tĩnh nghiêm túc nói
Ta mới không thèm giết huynh, hừ, người toàn cơ bắp, giết huynh xong mệt chết ta nhìn vẻ nghiêm túc toát ra từ mắt Vương Đại Tĩnh, Trần Tiêu không được tự nhiên quay mặt đi chỗ khác lẩm bẩm
Không đúng Trần Tiêu quay phắt ngang trừng Vương Đại Tĩnh
Huynh đang đánh lạc hướng ta sao, ta nói huynh biết ta không đồng ý, còn huynh hôm nay phải dọn vào cho ta
Đệ không nhận ta không dọn vào Vương Đại Tĩnh vẫn kiên quyết lắc đầu
Sao lại thế, trước sau gì chúng ta cũng dọn vào chỉ là hiện tại huynh dọn vào trước thôi
Tiêu Tiêu, không được, nếu có thành thân ta cũng sẽ chăm sóc cho đệ, ta sẽ mua đất xây nhà, mua sính lễ, chuẩn bị tất cả chu toàn mới hỏi cưới đệ, ta không muốn đệ chịu thiệt, còn nhà hiện tại là nhà của đệ ta sẽ không dọn vào không, mong đệ hiểu cho ta, ta cũng có nguyên tắc của mình
Vậy...!Trần Tiêu đau đầu suy nghĩ, lời Vương Đại Tĩnh nói hoàn toàn không sai, có nam nhân nào muốn sống nhờ vào vợ mình, nhưng hiện tại...ây nếu không nhận tiền tên đầu đất này sẽ không chịu dọn vào, khổ nổi mình không muốn nhận tiền, làm sao đây, Trần Tiêu khổ não suy nghĩ, a, đúng rồi, vừa nãy huynh ấy có nói mua nhà.
Trần Tiêu hai mắt phát sáng hỏi Vương Đại Tĩnh:
Huynh muốn mua nhà sao
Vương Đại Tĩnh không hiểu sao Trần Tiêu lại hỏi vậy nhưng vẫn gật đầu.
Ừm, vậy huynh mua nhà của ta được không, ta bán nhà cho huynh nha Trần Tiêu cười vui vẻ, Vương Đại Tĩnh thì ngạc nhiên nhìn Trần Tiêu.
Đệ muốn bán nhà cho ta
Đúng vậy, huynh nghĩ xem, ta là song nhi sao này ta cũng phải gả ra ngoài, căn nhà đó ta cũng phải bán đi, chi bằng hiện tại bán cho huynh, sau này ta còn có cơ hội vào ở, huynh nói xem có phải không
Đệ nói đúng nhưng mà...!Vương Đại Tĩnh gãi gãi đầu, hình như có chỗ nào đó không đúng nhưng hắn không biết là chỗ nào.
Nhưng nhị gì nữa, ta nói huynh nghe thẩm thẩm của ta đang chú ý đến nhà cũ nếu ta không nhanh chóng ra tay, huynh biết hậu quả rồi đó
Nhìn ra Vương Đại Tĩnh đã xìu theo ý mình, Trần Tiêu ra đoàn quyết định, ôm cánh tay Vương Đại Tĩnh làm nũng, giọng ngọt ngào gọi:
Tĩnh ca ~
Ầm ầm, ý chí kiên định trong lòng Vương Đại Tĩnh sụp đổ, nhìn Trần Tiêu gần trong gang tấc, mắt to tròn, da trắng nõn, đôi môi dụ người đang gọi tên mình, tim Vương Đại Tĩnh đập thịch thịch, nhìn Trần Tiêu đến ngẩn ngơ, đệ ấy thật đẹp, là song nhi đẹp nhất trong lòng hắn, là người hắn nguyện cưng chiều, bảo vệ cả đời.
Lúc đầu Trần Tiêu vốn muốn sắc dụ Vương Đại Tĩnh để huynh ấy đồng ý mua nhà nhưng không ngờ bản thân lại sa vào đó.
Nhìn tình ý nồng đậm cùng sự cưng chiều trong mắt Vương Đại Tĩnh, tâm Trần Tiêu muốn nhũng ra, hai má tự nhiên nóng lên, không dám nhìn thẳng mắt đối phương, đầu cúi xuống tựa lên vai Vương Đại Tĩnh.
Tiêu Tiêu Vương Đại Tĩnh khàn giọng, nhấc tay đặt lên vai Trần Tiêu
Huynh thật xấu xa, dám quyến rũ ta Trần Tiêu đấm nhẹ vào vai Vương Đại Tĩnh
Ngọt ngào lan tràn đến từng ngóc ngách trong tim, Vương Đại Tĩnh cười