Một đêm ngon giấc, Trần Tiêu mở mắt chớp chớp rồi lại nhắm mắt dụi dụi mặt vào tấm chăn thô đầy vết vá, bám giường một lúc hắn mới tỉnh ngủ hẳn, Trần Tiêu ngồi dậy, vươn vai, ngáp một cái: Đói quá.
Trần Tiêu mang giày đi đến gương gỗ to chứa đồ phía cuối giường, lấy ra áo ngoài sạch sẽ mặc vào, chỉnh chu xong quần áo Trần Tiêu mở cửa ra ngoài, híp mắt nhìn sắc trời Trần Tiêu đoán hiện tại chắc khoảng giờ thìn*.
*7h sáng - 9h sáng
Ra giếng kéo một thùng nước lên, tạt nước lên mặt, nước lạnh làm Trần Tiêu run lên một cái nhưng rất thoải mái, không có bàn chải nên hơi phiền phức, Trần Tiêu lấy cành liễu ngâm vào thùng nước tầm năm phút rồi quẹt ít bột trắng bắt đầu đánh răng, không biết bột này được làm từ nguyên liệu gì nó hơi mặn, lại có vị thảo dược.
Ngậm vài ngụm nước súc miệng, Trần Tiêu lạnh buốt cả răng, nhăn mày:
Lạnh quá.
Đi ra sân trước thấy cổng đóng, cũng không nghe được tiếng động nào khác, Trần Tiêu nghĩ chắc họ ra ngoài hết rồi, vò vò cái bụng trống rỗng:
Đi kiếm đồ ăn cái đã, đói bụng quá
Trần Tiêu chạy cái vèo vào phòng bếp, một giây sau lại ủ rũ đi ra, Trần Tiêu: QAQ không có đồ ăn.
Vào nhà chính uống vài ngụm nước ấm lót dạ, Trần Tiêu mở cửa phòng chứa đồ lấy một cái sọt tre đeo lên vai cầm theo một cây rìu đốn củi, lúc đi ngang qua chuồng gà, chuồng vịt Trần Tiêu liếc chúng một cái thấy trong chuồng đã có cỏ non biết chúng đã được cho ăn, Trần Tiêu đi thẳng ra cửa rồi khóa cổng hướng cuối thôn đi đến.
Bà nghe nói gì chưa hôm qua phu lang nhà Lý lão đại và Lý lão đại lại to tiếng với nhau đấy, nghe nói còn lao vào đánh nhau nữa, cũng may được Ngu thúc đi ngang qua khuyên can mới không xảy ra án mạng đấy Trình thị vừa nói vừa khua tay múa chân diễn tả.
Thật ư, mới hòa hoãn mấy ngày mà lại náo xự tiếp Đỗ thị ngạc nhiên hỏi.
Bà suốt ngày cứ trốn trong phòng nên không hay biết gì, chuyện Lý lão đại và phu lang gã đánh nhau đã lan khắp thôn rồi, nguyên nhân khiến họ đánh nhau quả thật ghê người Trình thị vỗ đùi cái bẹp.
Đỗ thị nghe bà ta nói thế liền tò mò hỏi: Vì sao hai người họ lại đánh nhau.
Trình thị cười to một tiếng, nói: Chẳng phải do cái tên háo sắc Lý lão đại sao, hắn nuôi người bên ngoài, làm phu lang hắn tức điên người, rồi hai người lao vào đánh nhau.
Thì ra thế
Ta nói này phu lang Lý lão đại cũng chẳng phải tốt lành gì, năm xưa bà ta cũng làm tiểu tam đấy thôi, ác giả ác báo, trách được ai Trình thị khịt mũi khinh thường nói.
Đỗ thị không nói gì, bà là người thôn khác gả qua không biết nhiều việc.
Đang định khâu nốt mũi kim cuối cùng thì Trình thị vỗ tay bà lớn tiếng nói:
Đỗ Quyên bà nhìn kìa là tên sao chổi xui xẻo Trần Tiêu, hắn ta đi đâu nhỉ, còn vác sọt
Đỗ thị nhìn theo hướng Trình thị chỉ thấy Trần Tiêu vác sọt đang đi đến.
Thấy Đỗ thị không nói gì, Trình thị lại mở mồm khinh miệt Trần Tiêu: Số đã khắc phụ khắc mẫu may mắn được Trần lão thái thu lưu cho nương nhờ thế mà tên này không biết điều lại ngỗ nghịch với Trần lão thái loại người này nên cho chết đói
Trình thị chán ghét hừ một tiếng, bà với Trần lão thái là người cùng thôn gả qua đây nên rất thân với nhau, ngày thường bà hay sang chơi nhà Trần lão thái, nhìn thấy bộ dạng âm u của Trần Tiêu bà rất chán ghét, trên đường gặp tên xui xẻo đó bà cũng đi đường vòng, sợ chạm mặt hắn bà cũng xui xẻo theo.
Đỗ thị nhíu mày, Trình thị nói quá nặng lời.
Trần Tiêu thong thả đi đến khu rừng cuối thôn, trên đường đi hắn thu được không ít ánh mắt chán ghét, khinh thường mình của người trong thôn thậm chí bọn nít ranh cũng dám nhe răng, trợn mắt với hắn nhưng Trần Tiêu tỏ vẻ không quan tâm, miễn sao không chọc hắn là được rồi.
Khi đi ngang qua một nhà cuối cùng trong thôn hắn lại nhận được loại ánh mắt nhìn người nổi tiếng đó.
Trần Tiêu lười quan tâm, tiếp tục đi đến khu rừng cuối thôn.
Đến rồi a Trần Tiêu đứng ngoài bìa rừng quan sát.
Rộng thật
Trần Tiêu sốc cái sọt trên vai bắt đầu đi vào.
Đường vào khu rừng có lối mòn nhỏ do người trong thôn tạo ra khi đi rừng, Trần Tiêu men theo lối mòn đi vào.
Trần Tiêu hứng thú nhìn dáo dát khắp nơi, đây là lần đầu tiên hắn đi vào rừng thật đó, phải nhìn cho đã mắt, an ủi tâm hồn bé nhỏ của hắn mới được.
Xung quanh chỉ toàn cỏ dại, dây