Hi cả nhà (^_^)
Truyện đăng lại bình thường nhé!
Truyện đăng vào thứ 7 hoặc chủ nhật hàng tuần.
- ---------------
Thoáng cái đã đến ngày lại mặt, về nhà mẹ đẻ nhưng phu phu Trần An Đức không còn nên hai người dự định đi tế bái mộ họ.
Chuẩn bị đầy đủ nhang đèn cả hai liền khóa cửa đi đến cuối thôn.
Cuối thôn có một bãi đất trống cần cõi, không trồng được rau, người dân liền vây lại làm mộ địa chôn cất người chết.
Hàng trăm bia mộ xếp thành từng hàng xen lẫn cỏ dại um tùm che khuất lối đi, xem ra nơi đây không thường xuyên có người đến.
Cũng phải nơi hoang vắng, âm u thế này ai lại thích đến.
Một vài bia mộ tương đối sạch sẽ còn lại đều bám đầy rêu và bùn đất, thậm chí còn bị đào bới, Trần Tiêu đoán là do thú hoang gây nên.
Dựa theo trí nhớ mơ hồ của nguyên chủ, Trần Tiêu cẩn thận tìm kiếm sau đó dừng lại trước hai bia mộ cạnh nhau.
Lâu ngày không người dọn dẹp nên trông hơi bẩn, xung quanh cũng mọc đầy cỏ dại.
Đứng trước bia mộ Trần Tiêu thật không biết nên nói gì, cảm giác rất khó tả, một tia thân thuộc len lỏi trong tim.
Vương Đại Tĩnh im lặng dành cho y ít không gian, hắn cũng nhìn hai tấm bia mộ khuất sau cỏ dại, cúi đầu nhẹ giọng gọi phụ thân, mẫu phụ, sau đó lấy trong sọt tre bình nước và giẻ lau, Vương Đại Tĩnh đưa cho Trần Tiêu.
Đệ lau bia mộ cho phụ thân, mẫu phụ, huynh nhổ cỏ dại, cẩn thân sâu ngứa
Ừm
Cẩn thận lau sạch bia mộ, nhổ hết cỏ dại, cả hai liền bày đồ cúng ra, đốt ba nén nhang.
Phụ thân, mẫu phụ, con đến thăm hai người, con thật bất hiếu đã để phụ thân và mẫu phụ đợi lâu như vậy, con có lỗi
Trần Tiêu dập đầu ba cái lại nói tiếp: Sau này con sẽ thường xuyên đến thăm phụ thân và mẫu phụ, con sẽ đem hoa mẫu phụ thích nhất đến, mẫu phụ xem hoa cúc này rất tươi, biết người thích nên sáng sớm đã lên núi hái cho người, hì hì, phụ thân yên tâm con không quên người đâu, đây là bánh bột nhân thịt người thích ăn nhất, lúc trước mỗi lần mẫu phụ làm món này người đều ăn nhiều hơn hai cái, đây là bánh con tự làm, không bằng tay nghề của mẫu phụ, phụ thân không được chê đâu đấy, phải ăn hết nếu không con sẽ tức giận, con mà giận lên thì rất đáng sợ, con sẽ mách mẫu phụ, cho nên người phải ăn hết đấy nói đến đây giọng Trần Tiêu có phần nghẹn ngào.
Từ khoảnh khắc được nguyên chủ chấp nhận hắn đã xem phụ thân và mẫu phụ của nguyên chủ là cha mẹ ruột của mình ở thế giới này.
Những kí ức nhạt nhòa về song thân cứ ẩn hiện trong đầu như thể hắn cũng từng được họ bế trên tay, yêu thương, vỗ về.
Nghẹn ngào vuốt ve hai tấm bia mộ, Trần Tiêu bật khóc, bỗng nhiên hắn rất muốn gặp song thân, đời trước hay đời này đều được, hắn rất nhớ họ.
Tiểu Tiêu cẩn thận, coi chừng vấp ống quần, con sẽ ngã đau đấy
Ha ha ha, tiểu Tiêu có cần cha giúp không?
Anh đừng trêu con nữa, xem, thằng bé khóc rồi này, Tiểu Tiêu lại đây mẹ mặc cho con
Tiểu Tiêu ăn chậm, kẻo mắc nghẹn, nào há miệng mẫu phụ đút nước cho con
Bảo bối, con còn nhỏ, không nên ăn nhiều, phụ thân ăn giúp con nhé, ha ha ha
Ôm phu lang vào lòng, Vương Đại Tĩnh mím môi, hắn ăn nói vụng về không biết cách an ủi phu lang, mẫu thân hắn cũng không còn nên hắn rất hiểu cảm giác bất lực, tuyệt vọng gào khóc trước bia mộ là như thế nào.
Hắn nhìn bia mộ trước mặt lâm vào trầm tư.
Khóc hết uất nghẹn, trong lòng thoải mái hơn, hít hít mũi, điều chỉnh tâm trạng, Trần Tiêu liền mỉm cười nắm tay Vương Đại Tĩnh giọng khàn khàn hướng bia mộ nói:
Phụ thân, mẫu phụ quên giới thiệu với các ngài đây là Tĩnh ca, là phu quân của con, huynh ấy là người trong thôn chúng ta, là người tốt nhất yêu con đau con, chúng con sẽ thật hạnh phúc, các ngài có thể yên tâm
Vương Đại Tĩnh nghiêm túc cúi đầu: Con là Vương Đại Tĩnh, Tiêu Tiêu là phu lang của con, con sẽ đối tốt với đệ ấy, phụ thân, mẫu phụ yên tâm
Cả hai cùng nhau dập đầu trước bia mộ, ở lại thêm một lúc liền về nhà.
Trên đường về Trần Tiêu nghiêng đầu hỏi người bên cạnh:
Tĩnh ca khi nào chúng ta đi tế bái mộ mẫu thân
Vì vừa khóc một trận nên khóe mắt y hơi hồng, chóp mũi đỏ ửng, giọng khàn khàn, Vương Đại Tĩnh vươn tay xoa xoa khóe mắt giúp y, đụng đụng chiếc mũi duyên dáng đáp: Mộ mẫu thân chôn tại phía sau Vương gia chỉ có ngày giỗ mới có thể quay về tế bái
Đến lúc đó đệ đi với huynh
Được
Mắt đối phương đen kịt, sâu hun hút nhưng lại ẩn chứa ôn nhu vô hạn, Trần Tiêu choáng ngộp, cảm thấy bản thân bị cuốn vào đấy.
Trần Tiêu không được tự nhiên xoay người tiếp tục đi về trước, lãng sang chuyện khác:
Đại khái vài ngày nữa chúng ta có thể khai trương tiệm gỗ tại gia, huynh nghĩ chúng ta nên đặt tên gì thì hay
Huynh không biết nhiều chữ vẫn là đệ lấy tên thì hơn
Đệ cũng không nhận thức được nhiều chữ cho lắm Trần Tiêu rối rắm cào cào tóc.
Mặc dù nghe, nói được nhưng đọc, viết thì Trần Tiêu bó tay.
Chữ viết cổ xưa, hắn đọc không hiểu, viết thì khỏi phải nói.
Đặt tên gì mới được đây? Tiệm mộc thì không cần tên quá rờm rà, đơn giản, dễ nhớ là được.
Quan trọng là chữ đó bản thân phải biết viết như vậy mới có thể giúp Tĩnh ca khắc chữ.
Cái não cá vàng này thật phế quá đi, thở dài một hơi, Trần Tiêu ngẩng đầu nhìn bầu trơi trên cao, thời tiết thật tốt, trời xanh mây trắng.
Xanh, đúng rồi, Trần Tiêu hai mắt sáng rực, cần chi suy nghĩ phức tạp chẳng phải trước mặt có đầy tên để chọn sao?
Đệ nghĩ ra rồi sao?
Ban nãy thì mặt ủ mày ê nháy mắt lại phấn chấn trở lại, biểu cảm của y cũng quá đa dạng đi nhưng mà rất đáng yêu.
Đệ nghĩ ra rồi, Cẩn Du, là Cẩn Du huynh thấy thế nào?
Cẩn Du Vương Đại Tĩnh đưa mắt nhìn bầu trời trên cao, phu lang của hắn thật lợi hại như vậy cũng nghĩ ra.
Bầu trời xanh rộng lớn, đệ muốn tương lai tiệm mộc của chúng ta cũng như thế, có thể đứng vững và lớn mạnh như bầu trời vậy, ngoài ra mục đích đệ chọn tên này còn có nguyên nhân khác
Nguyên nhân khác? Vương Đại Tĩnh thắc mắc.
Trần Tiêu gật