Tối đến, trong phòng Trần Tiêu nằm hình chữ đại, nhìn nóc phòng thở dài một hơi.
Đóng cửa phòng, thổi tắt nến, Vương Đại Tĩnh nhấc chăn chui vào, ôm Trần Tiêu vào lòng.
Hắn mới tắm xong trên người còn ẩm ướt làm Trần Tiêu khó chịu vặn vẹo người.
Có tâm sự có thể nói cho huynh nghe Vương Đại Tĩnh vỗ vỗ người y điều chỉnh cho y tư thế thoải mái rồi ôm chặt vào lòng lần nữa.
Tới tới lui lui vẫn không thoát được Trần Tiêu liền lười tiếp tục, nghe hắn hỏi y liền ngẩng đầu nói:
Hiện tại tiệm mộc của chúng ta đã ổn định, huynh phải bận rộn cả ngày ta lại không giúp ích được gì, ta cảm thấy mình thật vô dụng, chỉ biết ăn rồi ngủ chẳng khác nào ỉn lười Trần Tiêu oán niệm cắn cắn áo lót Vương Đại Tĩnh.
Để mặc y nghịch, Vương Đại Tĩnh vuốt vuốt tóc y chậm rãi nói:
Chăm sóc gia đình là trách nhiệm của huynh, huynh rất sẵn lòng, đệ đừng tự trách bản thân vô dụng thật ra đệ rất hữu dụng
Hửm, hữu dụng, sao đệ không biết?
Nếu không có đệ huynh nghĩ bản thân sẽ chẳng làm được như thế, giờ này chắc huynh vẫn sẽ ngây ngốc sống qua ngày như trước, làm việc, ăn, ngủ cho đến ngày chẳng thể dậy nữa Vương Đại Tĩnh nhẹ giọng nói làm Trần Tiêu nghe mà đau lòng.
Ôm lại đối phương, dưới lớp áo là tiếng tim đập đầy hữu lực, lòng ngực dày rộng cho y cảm giác an toàn, ấm áp, dụi dụi hai má vào ngực hắn, Trần Tiêu thở một hơi thỏa mãn, đùa nghịch nói:
Đệ mới không bỏ qua cho huynh, dù cho huynh chui vào quan tài đệ cũng sẽ đào đất lôi huynh ra, ai bảo huynh đẹp trai đến thế chớ, hì hì, đến lúc đó nếu huynh còn không mở mắt nhìn đệ, đệ sẽ sàm sỡ huynh
Vương Đại Tĩnh: ...!
Ha ha ha, bị dọa rồi phải không? Trần Tiêu cười phá lên, véo hai má Vương Đại Tĩnh.
Bất đắc dĩ nhìn y, Vương Đại Tĩnh vươn tay kéo người ôm vào lòng.
Tĩnh ca Trần Tiêu gọi.
Ừm Vương Đại Tĩnh trả lời.
Hôm nay lên trấn đệ có thấy mấy sạp bán đồ ăn, huynh nghĩ xem nếu đệ mở một sạp bán đồ ăn rồi dùng gia cụ huynh làm đựng đồ ăn, tiệm mộc của chúng ta có thể đắc khách hơn không?
Huynh không chắc nhưng nếu đệ muốn bán đồ ăn huynh sẽ bày hàng giúp đệ Vương Đại Tĩnh cầm tay y vân vê.
Trở tay cầm tay hắn đùa nghịch Trần Tiêu cười nói: Sinh ý tiệm mộc làm huynh bận đến không có thời gian để thở, giúp đệ chắc huynh phải thở oxi
Oxi, đó là gì? Vương Đại Tĩnh nghi hoặc, cúi đầu nhìn y nhưng chỉ thấy được đỉnh đầu đầy tóc đen.
Nhận ra mình lỡ lời, Trần Tiêu cười hì hì giải thích: Đệ cũng không biết đó là gì, nghe người khác nói thế đệ nói theo
Thì ra thế Vương Đại Tĩnh gật gù không nghi ngờ gì.
Phù, nguy hiểm thật, vỗ vỗ lòng ngực, Trần Tiêu thở phào một hơi.
Vậy đệ dự định thế nào? Vương Đại Tĩnh hỏi.
Lần đi trấn tiếp theo, đệ sẽ làm một món bánh hoặc điểm tâm nào đó, bán chung với đồ mộc, vừa quảng bá gia cụ của chúng ta vừa có thể bán đồ ăn
Ừm, huynh sẽ giúp đệ
Ừm Trần Tiêu đáp ứng.
Mai sáng đệ sẽ đến Trần gia lấy lại đồ Trần Tiêu đột nhiên nói.
Huynh đi với đệ
Ừm Trần Tiêu vui vẻ cười híp cả mắt ôm eo y dụi dụi tìm vị trí thoải mái nhắm mắt ngủ, mai định sẵn là một ngày không yên phải dưỡng sức a.
Vương Đại Tĩnh kéo chăn đắp kín cho cả hai, hôn trán Trần Tiêu một cái, chúc y ngủ ngon, cả ngày trên trấn đã mệt mỏi cả hai nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Sáng sớm trời còn chưa sáng Trần Tiêu đã dậy, nhìn Vương Đại Tĩnh còn ngủ, y liền rón rén xuống giường, đi rửa mặt làm bữa sáng.
Một lát còn phải đến Trần gia nếu không ăn no khó tránh thất bại.
Trần Tiêu có một tật xấu mỗi khi đói bụng y sẽ chẳng còn khí lực, não cũng đình công chỉ muốn lăn ra ngủ thôi.
Sức chiến đấu của Trần lão thái hắn đã hiểu rõ, mụ ta sẽ không nhả ra đồ vật dễ như vậy.
Nhào bột mì thật kĩ đạt tới độ dẻo, mịn cần thiết liền đậy nắp ủ bột.
Mấy hôm trước có nhờ Vương Đại Tĩnh đắp một lò nướng bánh nhỏ cạnh bếp, đất sét đã khô có thể sử dụng được rồi.
Cho củi vào đốt nóng lò, tranh thủ thời gian Trần Tiêu ra giếng kéo thùng gỗ lấy thịt ra, thịt được ướp vào tối qua, bịt kín lại để xuống giếng nước đông lạnh, qua một đêm thịt vẫn nguyên vị.
Dầu trong chảo nóng lên Trần Tiêu liền cho thịt vào, đảo đều, đổ luôn phần nước ướp thịt vào, cho thêm tí nước cùng gia vị liền đậy nắp, hạ lửa nhỏ lại.
Cắt bột thành những phần bằng nhau, nặn chúng thành hình bầu dục, để lên khay, mở nắp lò nướng, rút hết củi đang cháy ra chỉ để lại than củi, liền cho khay bột vào đậy nắp lại.
Chảo thịt đã bay ra mùi thơm, trở đều mặt thịt, lại đậy nắp để lửa than, thịt sẽ có hương vị đậm đà hơn.
Ôm vò củ cải muối mua trên trấn ra, mở miệng giấy mùi chua liền xộc thẳng đến mũi.
Trần Tiêu nuốt nước miếng, thơm quá, thái củ cải muối thành những sợi nhỏ để vào bát, cho một miếng vào miệng, Trần Tiêu vui vẻ nhai nhai.
Củ cải muối này cũng ngon quá đi, có cơ hội cũng phải muối vài vò dự trữ ăn từ từ.
Ngửi thấy mùi bánh mì từ lò nướng bay ra, Trần Tiêu liền mở nắp lò, trở mặt bánh, đợi tầm vài phút mới bưng ra, nhìn những ổ bánh vàng óng trên khay, nước miếng Trần Tiêu lại sắp tuông trào.
Mấy hôm trước tự nhiên thèm bánh mì thế là Tĩnh ca liền căn cứ theo mô tả của y làm cho y một lò nướng bánh.
Lò vừa dùng được y đã gấp không chờ nổi liền bắt tay vào làm luôn, không ngờ lại thành công, nhìn một khay bánh mì mập ú trên bàn, hai mắt Trần Tiêu sáng lấp lánh, không nghĩ sẽ lại được ăn nó ở thời đại này.
Lúc Vương Đại Tĩnh đi vào Trần Tiêu vẫn còn chưa hồi thần, hắn đi lại cạnh y, cũng nhìn thứ bánh kì quái trên bàn, đây là bánh gì? Sao hắn chưa bao giờ thấy qua nhưng mùi rất thơm.
Tiêu Tiêu huynh ngửi thấy mùi thịt khét
A, Trần Tiêu hồi thần nhìn Vương Đại Tĩnh bên cạnh, khét gì cơ?
Á, thịt khìa của ta Trần Tiêu sực nhớ chảo thịt khìa còn trên bếp, chạy lại mở nắp, hoàn mỹ nước đã sệt lại.
Sau đó quăng một ánh mắt sắc hơn dao cho Vương Đại Tĩnh, tên ngốc đó lại ngây ngô cười nhìn y.
Hừ, không cho huynh ăn
Vương Đại Tĩnh không để tâm vẫn bám theo Trần Tiêu từ bếp ra bàn ăn nhà chính.
Không cho huynh ăn, huynh theo ta làm gì? Trần Tiêu hung dữ lườm hắn.
Vương Đại Tĩnh cười hắc hắc nói: Nhìn đệ ăn
Trần Tiêu thật muốn đánh hắn, tên này còn dám chơi xấu: Đừng nghĩ làm vậy ta sẽ mềm lòng, không cho huynh ăn là không cho, hừ
Nhìn y hắt mặt với mình, Vương Đại Tĩnh lại cảm thấy rất vui, cười hắc hắc nhìn y, không nói tiếng nào, chọc Trần Tiêu càng tức.
Rộp, Vương Đại Tĩnh há mồm cắn một miếng to, thật ngon, đây là lần đầu tiên hắn được ăn bánh này, giòn giòn, mùi rất thơm, ăn kèm với thịt và củ cái muối càng tuyệt hảo.
Nhìn hắn ăn ngon như vậy Trần Tiêu lại càng tức, đã nói không cho huynh ấy ăn mà.
Tiêu Tiêu, rất ngon Vương Đại Tĩnh há mồm, bánh trên tay hắn lại mất một miếng lớn.
Phì, nhìn tướng ăn thô kệch của hắn Trần Tiêu hết giận nổi, một ổ bánh y phải cắn tận mười mấy cái mới hết, hắn chỉ cần năm ngụm ổ bánh đã hết.
Lắc đầu, Trần Tiêu lại làm cho hắn thêm một ổ, y cũng tranh thủ ăn thêm một ít, còn lại dọn vào bếp cất.
Trên đường đến Trần gia, tâm tình cả hai rất vui vẻ còn bàn việc bày sạp thức ăn, đến trước Trần gia hai ngươi thu hồi nét cười, Trần Tiêu trưng ra nụ cười xã giao đầy tiêu chuẩn, Vương Đại Tĩnh mặt lạnh lẽo theo sau Trần Tiêu, nhiệm vụ hôm nay của hắn là bảo hộ Trần Tiêu an toàn lấy lại khóa trường thọ.
Cửa không khóa Trần Tiêu không khách khí đẩy cửa đi vào.
Một nhà bốn người Trần gia cùng Thái Hồng Ngọc đang ăn cơm sáng.
Thật đúng lúc nhỉ Trần Tiêu cười tủm tỉm đi vào.
Ta thấy có người da mặt đủ dày, ba lần bốn lượt đều chọn giờ dùng cơm, rất tiếc bát nhà ta chỉ đủ cho năm người Trần lão thái khó chịu ra mặt.
Mặc kệ mụ ta, Trần Tiêu nhìn nhìn Trần thị và Trần An Minh.
Tẩu ấy đang mang thai không nên dính lếu đến việc này, sẽ ảnh hưởng đến bảo bảo trong bụng.
Có việc cần nói sao? nhìn ra Trần Tiêu có điều muốn nói với mình, Trần An Minh chủ động lên tiếng hỏi.
Trầm mặt gật đầu, Trần Tiêu ra hiệu cho Trần An Minh đi lại góc sân nói chuyện.
Lát sau bốn người trên bàn lại thấy Trần An Minh trầm mặt quay lại nhưng không ăn nữa mà dìu Trần thị vào phòng, Trần thị không ngốc biết là có chuyện sắp xảy ra, người mang thai như nàng không tiện ở lại, nàng liền thuận theo Trần An Minh đi vào phòng.
Trần lão thái tức giận đập đũa xuống bàn, chỉ mặt Trần Tiêu liền mắng:
Ngươi cái đồ sao chổi, đã gả ra ngoài còn không biết mặt mũi ba bốn ngày lại chạy đến nhà ta, mỗi lần đến đều không có chuyện gì hay ho, cút, cút khỏi nhà ta, nhà ta cũng không phải là nhà mẹ đẻ ngươi
Ha, mắng rất hay, nếu ta đã là đồ sao chổi, mang vận xui cho người khác thế sao thẩm lại cất đồ của ta để sử dụng nhỉ, đó là do thẩm tự chuốc lấy đừng oán trách ta Trần Tiêu thong thả nói.
Nhẫn đã lâu, hôm nay còn không xé rách da mặt của Trần lão thái, y không gọi Trần Tiêu.
Đồ của ngươi, đâu ra? Ngươi đừng đứng đó nói bậy bạ, ta không nghèo đến mức lượm lại mấy món giẻ rách của ngươi, ta cho cách vách làm ổ cho chó đẻ rồi
Mụ không nghĩ là Trần Tiêu nói đến khóa trường thọ chỉ nghĩ hắn đang đề cập đến đồ cũ ở phòng hắn.
Người thông minh không nói chuyện vòng vo, khóa trường thọ trả lại cho ta Trần Tiêu lười vòng vo với mụ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Cái gì? Sao hắn lại biết? Phản ứng đầu tiên của Trần lão thái là tự hỏi.
Mụ cứng ngắc dùng đôi mắt vẫn đục ngạc nhiên nhìn Trần Tiêu.
Xem phản ứng của mụ Trần Tiêu liền mỉm cười, từng bước lại gần, cách một cái bàn nhìn Trần lão thái.
Sao thẩm lại ngạc nhiên như thế? Đồ của ta sớm hay muộn ta đều lấy lại, không phải của mình vĩnh viễn cũng không phải của mình, giấu đầu cũng có ngày lòi đuôi, sự thật vẫn mãi là sự thật, ta nói đúng không thúc thúc?
Nói đến câu cuối Trần Tiêu cố ý nhấn mạnh từng chữ, vừa lòng nhìn Trần lão gia tử cứng ngắc trong nháy mắt.
Ông không biết nên trả lời thế nào nên chỉ ậm ừ gật đầu.
Ngươi nói bậy, đây là khóa vàng cô cô ta tích góp tiền mua được, đâu ra của ngươi, ngươi còn nói bậy ta sẽ đi mời trưởng thôn đến cho ngài giáo huấn ngươi Thái Hồng Ngọc tức giận mắng Trần Tiêu.
Cô cô nàng mới không phải người xấu, Trần Tiêu mới là người xấu, đã giành Vương Đại Tĩnh với nàng hiện giờ lại giành khóa vàng với nàng, nàng mới không bỏ qua.
Khóe mắt liếc nhìn Thái Hồng Ngọc một cái, Trần Tiêu trực tiếp lơ đi, lười nói chuyện với trà xanh.
Ngươi khinh người quá đáng Thái Hồng Ngọc dậm chân, mắt đỏ lên xem bộ dáng uất ức dữ lắm.
Trần Tiêu: ....!
Bởi vậy hắn mới lười nói chuyện với trà xanh, một khóc, hai nháo, ba thắt cổ, phiền thật sự.
Thấy Trần Tiêu thật sự lơ mình, Thái Hồng Ngọc ấm ức chuyển mắt sang Vương Đại Tĩnh bên cạnh.
Vương Đại Tĩnh chuyên tâm đứng sau Trần Tiêu, ánh mắt tập trung trên người y nào rãnh rỗi chú ý Thái Hồng Ngọc thế là nàng ta lại một bộ thương tâm.
Ngươi nói bậy gì thế? Khóa vàng nào của ngươi? Có phải ngươi tưởng muốn có nó đến điên rồi không? Còn không cút ra khỏi đây, ta báo trưởng thôn nhờ ngài xử lý Trần lão thái quát lên.
Hắn không thể biết được sự thật, hắn đang nói bậy thôi, đây là ý nghĩ của Trần lão thái.
Năm đó lúc mụ gặp Trần An Đức, hắn ta đã hấp hối, chỉ có hắn với mụ ngoài ra không còn ai khác, mụ cố an ủi bản thân phải bình tĩnh không được hoảng sợ, không được để Trần Tiêu nhìn ra khác thường nhưng lại không biết giọng nói run nhẹ đã bán đứng mụ.
Nói bậy? Vậy ta hỏi thẩm khóa trường thọ này thẩm mua ở đâu? Trần Tiêu hỏi.
Ta mua ở đâu liên quan gì ngươi? Tiền là của ta, ta thích mua ở đâu là chuyện của ta, ngươi còn ăn nói bậy bạ, ta đánh vỡ mồm ngươi Trần lão thái hung hăng nhặt khúc cây dưới chân chỉ thẳng mặt Trần Tiêu.
Vương Đại Tĩnh kéo Trần Tiêu ra sau đối mặt với Trần lão thái, mặt hắn vô biểu tình nhưng toàn thân tỏa khí lạnh, bả vai căng tràn như mãnh hổ chờ phát động.
Tay Trần lão thái run nhẹ, mụ bị dọa không nhẹ, Trần lão gia tử mặt âm trầm, biểu tình tối tăm, không biết nghĩ gì ông lại quát nhẹ với