Đánh, đánh thật mạnh cho ta Vương Bảo Thoa quát lên với gia đinh.
Gia đinh khó xử, do dự ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, một người trong đó đứng ra khó xử nói:
Phu nhân, này e là không được, y là một song nhi, nam nhân chúng ta không thể ra tay với một song nhi như thế
Vương Bảo Thoa cười lạnh nhìn gia đinh kia.
Sau ngày hôm nay ngươi không cần đến làm nữa, Đinh gia không nuôi phế vật.
Ai không nghe lệnh ta thì ngày mai cút khỏi Đinh gia
Bầu không khí nặng nề, mấy gia đinh mặt âm trầm, không phải họ không nghe lệnh phu nhân mà là họ không thể, thử nghĩ một đám nam nhân lại vây đánh một song nhi cùng một lão nhân lớn tuổi, là ai cũng không thể ra tay.
Công việc này chắc không làm nữa.
Xin lỗi phu nhân, ta không làm được, ta quay về thu dọn đồ đạc
Nói xong gia đinh đó liền bỏ đi, có một sẽ có hai, năm gia đinh còn lại cũng đều cúi đầu với Vương Bảo Thoa rồi xoay người rời đi.
Thật là một đám phế vật, ta không tin không có ai nghe lệnh ta, một lượng bạc, ai đánh tên này ta sẽ thưởng cho người đó một lượng bạc Vương Bảo Thoa nhìn đám đông xem náo nhiệt bên ngoài tửu lâu hét lên.
Trần Hàn không dám tin nhìn nữ nhân điên trước mặt, chỉ là một hồi hiểu lầm nữ nhân này có cần ác độc vậy không dù sao cũng là người cùng thôn.
Lại nhìn gia gia đã ngất bên cạnh Trần Hàn lòng nóng như lửa đốt, không biết gia gia thế nào? Y muốn đưa gia gia đi khám đại phu nhưng bị Vương Bảo Thoa cản lại, nói thế nào cũng không cho y đưa gia gia đi.
Vương Bảo Thoa, đây chỉ là hiểu lầm, cô có cần độc ác vậy không? Trần Hàn nói.
Hiểu lầm, ngươi tưởng ta mù sao? Ta tận mắt thấy ngươi đưa thư tình cho phu quân ta, thứ đê tiện như ngươi phải dạy cho ngươi bài học ngươi mới thông minh, phải biết nam nhân của Vương Bảo Thoa ta không phải hạng chó mèo gì cũng dám dây vào Vương Bảo Thoa nghiến răng nói.
Ta nói lại một lần nữa, đây là hiểu lầm, bức thư đó là một tiểu cô nương đưa cho ta nhờ ta chuyển đến cho chưởng quầy tửu lầu, ta thấy cô bé đáng thương nên đã giúp cô bé chuyển thư, ta không biết trong đó viết gì cũng không phải dạng đê tiện như cô nói, mong cô tôn trọng người khác khi nói chuyện.
Trần Hàn nghiêm mặt nói.
Ha, kĩ nữ còn muốn lập đền thờ, muốn người khác tôn trọng, cái thứ đê tiện như ngươi cũng xứng Vương Bảo Thoa chua ngoa nói.
Vương Bảo Thoa cô đừng ngậm máu phun người Trần Hàn tức giận đứng bật dậy, hướng đến nam nhân bên cạnh Vương Bảo Thoa nói:
Chưởng quầy bức thư ta vừa đưa cho ngươi không phải của ta, ta nghĩ ngươi biết rõ, ta hi vọng ngươi giải thích rõ ràng cho phu nhân mình tránh cho hiểu lầm
Đinh Vũ Hàn đứng xem nãy giờ nhưng lại không lên tiếng bây giờ lại bị Trần Hàn chỉ đích danh, hắn phủi phủi ống tay áo, ánh mắt tình tứ nhìn Trần Hàn không nói gì.
Ngươi còn dám nói là hiểu lầm, các ngươi ai dám đánh hắn thì đứng ra cho ta Vương Bảo Thoa không chú ý hình tượng mà hét lên với đám đông đang vây xem.
Có tiền có thể sai khiến người làm việc, Vương Bảo Thoa vừa dứt lời liền có ba bốn tên lưu manh bước ra, bọn họ cười hê hê nói với Vương Bảo Thoa:
Phu nhân, có phải đánh hai người này thì mỗi người chúng tôi được một lượng bạc không?
Đúng vậy Vương Bảo Thoa ác độc cười lạnh với Trần Hàn.
Huynh đệ ra tay Bốn tên lưu manh hướng đến Trần Hàn.
Tâm lạnh xuống, Trần Hàn biết có nói thêm cũng vô nghĩa, cái danh câu dẫn nam nhân này y phải gánh rồi, trước mắt phải bảo vệ gia gia trước, không nghĩ được nhiều Trần Hàn liền chắn trước người Trần đại phu.
Muốn đánh thì đánh ta, gia gia của ta không liên quan, ông ấy lại đang ngất, nếu lỡ xảy ra án mạng các ngươi ai sẽ chịu trách nhiệm
Bốn tên lưu manh nghe liên quan đến mạng người liền do dự, bọn chúng tuy tham tài nhưng không muốn dính đến mạng người.
Lão già đó không cần quan tâm, đánh hắn cho ta Vương Bảo Thoa nói.
Cái đồ xấu xí không biết lượng sức dám câu dẫn nam nhân của ta, đánh, đánh mạnh vào cho ta
Chỉ đánh một mình Trần Hàn bốn tên lưu manh không còn kiêng kị, cười gian manh đi đến.
Quyền cước nện trên người, Trần Hàn đau đến ứa nước mắt nhưng y chỉ biết ôm đầu, co người chịu đựng.
Người vây xem bàn tán xôn xao, có người ủng hộ Vương Bảo Thoa liền hô hoán ủng hộ nàng ta, có người thấy một song nhi bị bốn nam nhân đánh như thế thì thấy tội nghiệp cho y nhưng không một ai đứng ra giúp đỡ.
Trần Hàn và Trần đại phu bị bốn tên lưu manh ném ra đường, cả người đầy thương tích, trán còn chảy máu nhưng Trần Hàn không quan tâm y bò lại đỡ Trần đại phu lên.
Gia gia, gia gia người thế nào rồi?
Ban nãy lúc cãi nhau với Vương Bảo Thoa ông bị sự vô liêm sỉ của ả ta làm cho tức giận đến ngất đi.
Bị ném một cú mạnh như thế ngất đến đâu cũng phải tỉnh.
Trần đại phu trong tiếng hô lo sợ của Trần Hàn mà tỉnh lại, không tỉnh thì thôi vừa tỉnh ông liền bị dọa.
Ai, là ai đánh con, gia gia liều mạng với kẻ đó
Trần đại phu nhìn gương mặt bầm tím của Trần Hàn rồi lại kiểm tra một lượt người y, tay chân đều là vết thương, trán lại chảy máu, ông đỏ mắt tức giận.
Cháu của ông ông yêu thương không nỡ nặng lời mà bây giờ lại bị đánh đến mức này bảo sao ông không tức giận.
Là bọn này phải không? Lão già ta liều mạng với các ngươi
Trần Hàn hoảng sợ giữ ông lại:
Gia gia, gia gia người không đánh lại họ, chỉ là vết thương ngoài da, thoa thuốc sẽ ổn
Cái gì mà vết thương ngoài da, rõ ràng là họ Vương vu khống con, tên nam nhân của cô ta cũng không phải hạng tốt lành gì, biết rõ con bị oan mà cũng không lên tiếng nói rõ, đi, đi đến quan phủ, lão già ta sẽ không bỏ qua chuyện này.
Thanh danh của cháu ta, những vết thương trên người cháu ta, lão già này dù liều cái mạng già này cũng phải đòi lại.
Trần đại phu đã giận đến mức không kiềm chế được hô hấp, ông kéo Trần Hàn đi.
Giữ lại cho ta Vương Bảo Thoa quát lên.
Bốn tên lưu manh nghe lời ả ta liền chặn lối đi của hai người.
Vương Bảo Thoa, ngươi tốt nhất nên giết lão bằng không lão nhất định phải đến quan phủ Trần đại phu quyết tuyệt nói.
Gia cảnh ông tầm thường ông tự biết ủy khuất của Trần Hàn sẽ khó đòi lại, đến quan phủ chỉ là đường cùng.
Thứ đê tiện như hắn đến quan phủ chỉ tổ thêm bẩn, ta đây là đang tốt bụng nhắc nhở ông Vương Bảo Thoa vuốt móng tay mới làm của nàng.
Không phải nàng tự tin nhưng trùng hợp thay tửu lầu của nàng là nơi phu nhân quan gia thường đến ăn.
Mở miệng vài lời không phải không được.
Cháu ta không phải thứ như ngươi nói Trần đại phu gầm lên phản bác.
Còn ngụy biện, ta thấy lão đây cũng khỏe mạnh, các ngươi ra tay quá nhẹ Vương Bảo Thoa hướng bốn tên lưu manh nói.
Nghe giọng nàng bất mãn, bốn tên lưu manh lo lắng mất tiền nhìn hai ông cháu lại càng ngứa mắt, xông lên đánh đợt hai.
Gia gia Trần Hàn la lên, chắn đòn cho Trần đại phu.
Đau đớn trong dự kiến không đến, Trần Hàn nghi hoặc mở mắt.
Nam nhân với bóng lưng cao lớn, bắp tay căng đầy đang nắm chặt cổ tay của một tên lưu manh.
Ngươi là ai? Buông ra, đừng xen vào việc của lão tử, ngươi không gánh được hậu quả đâu Tên lưu manh nhìn nam nhân cao lớn hơn mình trước mặt run giọng uy hiếp.
Vậy sao? Bốn nam nhân mà lại vây đánh một lão nhân và một song nhi, ta đây là giúp họ dạy dỗ ngươi một bài học
Nói xong nam nhân liền ra tay, chỉ thấy hắn bẻ ngoặc tay tên lưu manh ra sau chân tung một cước, tên lưu manh không kịp hét liền trực tiếp ngất luôn.
Ba tên khác đổ mồ hôi thấy thân thủ của nam nhân trước mặt rất tốt liền lùi bước chân.
Nam nhân cũng không háo chiến, đánh xong một tên liền thu chân, xoay người xem xét hai người sau lưng.
Ngươi không sao chứ? Nam nhân hỏi.
Là huynh ấy.
Trần Hàn tròn mắt nhìn nam nhân trước mặt quên mất phản ứng.
Vẫn là Trần đại phu lên tiếng.
Ông hướng nam nhân khom lưng nhưng vừa khom lưng lại bị nam nhân đỡ tay.
Lão bá, chỉ là bất bình nên ra tay giúp đỡ, lão bá đừng làm thế, ta nhận không nổi
Trần đại phu cũng không cố, ông gật đầu đa tạ nam nhân.
Lão phu đa tạ, sau này lão phu nhất định sẽ đáp tạ, hiện tại lão phu còn có chuyện nên rời đi trước
Ai đánh hai người họ ta sẽ cho người đó năm lượng bạc.
Vương Bảo Thoa lại quát lên.
Hôm nay ta nhất định không để hai người yên bình rời đi, không chặt một tay một chân các ngươi sao giải được cơn tức này.
Vương Bảo Thoa ngươi không coi vương pháp ra gì? Trần đại phu lạnh giọng hỏi.
Thứ đê tiện như cháu lão đáng bị đánh, còn không ra tay Vương Bảo Thoa lại quát lên với đám đông.
Có tiền sai khiến được quỷ lại một lần nữa được chứng minh.
Khoảng mười tên lưu manh khác lại bước ra, không có ý tốt nhe răng với ba người.
Đa tạ huynh đã giúp đỡ, huynh đi trước đi còn ở lại sẽ bị ta liên lụy Trần Hàn lo lắng nói với nam nhân.
Y biết nếu nam nhân làm theo lời y rời đi, y và gia gia sẽ thật thảm nhưng y lại không muốn liên lụy nam nhân.
Vu Hoài Minh lạnh mặt nhìn mười mấy tên lưu manh trước mặt rồi chuyển mắt nhìn Vương Bảo Thoa:
Mặc dù ta không biết phu nhân đây và bằng hữu của ta có hiểu lầm gì nhưng ta tin tưởng nhân phẩm của bằng hữu ta, y không giống loại người trong miệng phu nhân, vẫn mong phu nhân