Năm ngày trôi qua căn nhà cũng hoàn thiện, mấy ngày nay thôn dân biết chuyện Vu Hoài Minh chuyển tới thì luôn hữu ý vô tình đi ngang nhưng lại không có ai lên tiếng chào hỏi hay giúp đỡ.
Giấy tờ cũng đã làm xong, Trần trưởng thôn nói vài điều lưu ý của thôn cho Vu Hoài Minh liền đưa giấy tờ cho hắn.
Thôn Sơn Hà cũng không nhiều quy tắc, lâu ngày sẽ quen, có khó khăn gì cứ đến gặp ta, thay mặt toàn thôn hoan nghênh gia nhập thôn Sơn Hà Trần trưởng thôn cười nói.
Đa tạ Trưởng thôn Vu Hoài Minh cúi đầu cảm tạ liền rời nhà Trưởng thôn về nhà Trần Tiêu đón Đô Đô về nhà mới.
Biết được mình có nhà mới và sẽ ở luôn tại đây, Đô Đô hào hứng đến mức không ngủ trưa được, bé vui vẻ mang theo tiểu hoàng chạy khắp nơi.
Đô Đô đi nào, phụ thân mang con đến nhà mới của chúng ta Vu Hoài Minh bế bé lên.
Dạ Đô Đô ôm cổ phụ thân cười khanh khách không ngừng.
Vu huynh cứ đi trước, ta cùng Tiêu Tiêu sẽ đến sau Vương Đại Tĩnh nói.
Được Vu Hoài Minh bế Đô Đô ra ngoài.
Trong phòng Trần Tiêu ỉu xìu nằm trên giường.
Đệ thấy đỡ hơn không? Nếu không lát nữa để Trần thúc bắt mạch Vương Đại Tĩnh lo lắng sờ trán Trần Tiêu.
Trần Tiêu lắc đầu, giọng ỉu xìu:
Không sao đâu, chỉ là bao tử không khỏe, đệ nằm nghỉ lát là được, hôm nay là tân gia của Vu đại ca, đệ còn muốn tham gia náo nhiệt.
Huynh đi lấy cho đệ ly nước ấm, uống xong sẽ khỏe hơn
Ừm
Nhà mới có ba phòng, hai phòng ngủ và một phòng bếp ngoài ra còn có một khoảng trống lớn trong nhà ngăn cách hai phòng ngủ phía sau lúc trước là nơi để vật dụng bị Vu Hoài Minh cải tạo thành không gian tiếp đãi khách khứa.
Sân được vây bằng tường đất, nóc cùng vách nhà đã thay mới, vật dụng sinh hoạt cũng được thêm vào, căn nhà hiện tại nhìn rất sinh khí không ảm đạm, mục nát như trước kia.
Mở cổng, Đô Đô liền chạy ào vào sân, ngó đông ngó tây rồi lại chạy vào trong nhà.
Phụ thân, đây là nhà của chúng ta sao? Đô Đô ngẩng đầu hỏi Vu Hoài Minh.
Vu Hoài Minh ngồi xổm xuống xoa đầu Đô Đô: Thời gian qua đã để con chịu khổ là phụ thân không tốt, sau này chúng ta sẽ ở lại đây, đây là nhà của chúng ta
Không khổ, Đô Đô rất vui, lúc trước nhị thẩm nói Đô Đô là con hoang, sẽ không có nhà ở, nhị thẩm nói dối, Đô Đô đã có nhà, nhà vô cùng đẹp, vô cùng lớn, còn có đại ca ca, Trần gia gia, Tiêu thúc thúc, Tĩnh thúc thúc, Đô Đô rất thích mọi người, phụ thân không đi nữa có được không?
Vu Hoài Minh nhắm mắt che giấu thống khổ nơi đáy mắt, hắn ôm Đô Đô vào lòng, hôn trán bé một cái dỗ dành: Đô Đô là bảo bối nhỏ của phụ thân, phụ thân sẽ không để con chịu khổ nữa, sau này chúng ta sẽ không đi nữa, sẽ ở lại đây
Dạ Đô Đô vui vẻ reo lên, bé chạy vòng vòng trong nhà.
Khoảng nửa canh giờ sau, mọi người liền có mặt đông đủ ăn mừng Vu Hoài Minh có nhà mới.
Đô Đô chạy ra mở cổng: Trần gia gia, Tiêu thúc thúc, Tĩnh thúc thúc, đại ca ca
Ui chao, Đô Đô thật ngoan, nào gia gia cho cháu kẹo hoa quế Trần đại phu yêu thích xoa đầu Đô Đô.
Đô Đô cảm ơn gia gia
Chúng ta vào trong đi Trần Tiêu nói.
Bốn người đi vào chào hỏi Vu Hoài Minh.
Trần thúc, mọi người đừng khách sáo Vu Hoài Minh cười nói.
Ta cùng Trần Hàn nấu vài món ăn mừng, mọi người cứ nói chuyện
Trần Tiêu kéo Trần Hàn xuống bếp.
Ta cũng đi phụ một tay, Trần thúc, phiền thúc trông Đô Đô, Đô Đô ngoan ngoãn nghe lời Trần thúc biết không? Vu Hoài Minh xoa đầu bé.
Dạ
Cứ đi đi đừng lo lắng Trần thúc phắc tay với Vu Hoài Minh.
Lúc Vu Hoài Minh cùng Vương Đại Tĩnh xuống bếp, Trần Hàn cùng Trần Tiêu đang thương lượng nên nấu món gì.
Tảng thịt lớn thế này, chúng ta nướng thịt ăn đi, ngươi thấy được không? Trần Hàn hỏi Trần Tiêu.
Cũng được, lâu lắm ta chưa ăn đồ nướng, nhưng mà tảng thịt lớn thế này làm sao cắt nhỏ đây
Vương Đại Tĩnh đi vào, mang tảng thịt đi.
Để ta
Vậy đệ sẽ làm nước sốt ướp thịt, nướng lên sẽ ngon hơn Trần Tiêu nói.
Ngoài sân Vương Đại Tĩnh xử lý tảng thịt, Vu Hoài Minh đốt lửa than, trong bếp Trần Tiêu cùng Trần Hàn nói cười vui vẻ nấu thêm vài món.
Tay nghề nướng thịt của Vương Đại Tĩnh cùng Vu Hoài Minh phải nói rất tuyệt, thịt được nướng đến thơm ngào ngạt, một bàn đồ ăn phong phú được dọn lên.
Vì là ngày vui nên Vu Hoài Minh có mua chút rượu, hắn rót cho Trần đại phu trước kế tiếp là Vương Đại Tĩnh sau cùng là chung của hắn.
Trần Tiêu cùng Trần Hàn không uống được rượu nên đổi rượu thành trà.
Vu Hoài Minh nâng ly: Mấy ngày qua làm phiền mọi người
Vu đại ca không cần khách khí Trần Hàn cười nói.
Đúng vậy, ta nghe huynh nói đa tạ nhiều đến mức tai sắp đóng kén
Trần Tiêu nói xong mọi người đều phì cười.
Sau bữa cơm ngày đó, ba nhà qua lại rất thân thiết, Vu Hoài Minh cũng đã đến tiệm Trần Tiêu làm việc.
Đô Đô còn nhỏ cũng được hắn mang theo, nhiều khi bé chạy đến nhà Trần đại phu chơi.
Có Vu Hoài Minh phụ giúp, công việc tiến triển rất nhanh, đơn hàng của Trần Lưu thẩm cũng đã hoàn thành chỉ chờ ngày giao.
Không còn bận tâm nhiều Trần Tiêu liền chú tâm vào đơn hàng của Mễ phu nhân.
Một bộ trang sức mang ý nghĩa trường thọ, phải thiết kế như thế nào mới hợp lý đây?
Trần Tiêu cắn bút, tập trung suy nghĩ.
Ý tưởng không phải không có nhưng nó không hợp với lão phu nhân cho lắm.
Rối rắm một hồi, Trần Tiêu liền đặt bút vẽ.
Vì mải tập trung nên y không chú ý thời gian, ngừng bút trời đã hơi sẫm tối.
Khi tập trung làm gì đó thời gian trôi qua luôn rất nhanh
Cầm bản vẽ Thọ Tinh Tiên Ông đã hoàn thành một