Thời gian cứ thấm thoát trôi qua, sự việc của Vương Bảo Thoa hầu như đã bị quên lãng, cũng phải Vương gia đã chuyển đi, trong thôn mỗi ngày lại có chuyện mới cho thôn dân tán gẫu nên sự việc Vương gia mau chóng bị mọi người lãng quên.
Trấn trên có mở một lớp học đại trà cho bọn trẻ, thôn dân vui mừng vì con của họ rốt cuộc có thể đến trường đọc sách, viết chữ.
Cho nên chủ đề lưu truyền rộng rãi trong thôn hiện tại là khoe xem hài tử nhà ai được phu tử khen ngợi.
Đô Đô đến rồi à, lại đây nào, nói cho Tiêu thúc thúc nghe xem hôm nay con học được những gì?
Bụng Trần Tiêu cũng đã gần chín tháng, đi đứng có hơi khó khăn.
Y đỡ bụng, vịnh bàn gian nan ngồi xuống.
Đô Đô hí hửng chạy lại đỡ y, miệng nhỏ lại bi bô kể chuyện trường học.
Dạ, hôm nay phu tử dạy bọn con viết tên của mình, đợi sau này con học được nhiều chữ con sẽ viết tên cho cả Tiêu thúc, Tĩnh thúc, đại ca ca, Trần gia gia và phụ thân.
Trần Tiêu bật cười xoa đầu bé, Đô Đô đã sáu tuổi mấy, đã cao hơn nhóc năm tuổi năm ngoái, năm ngoái còn phải ngước đầu, nhón chân lấy đồ trên bàn, bây giờ đứng không cũng cao hơn bàn rồi.
Ôi, Đô Đô của chúng ta ngoan quá, làm sao bây giờ, Tiêu thúc muốn bắt con về đây nuôi quá.
Đô Đô cười khanh khách, bé sờ sờ bụng lớn của Trần Tiêu, giọng trẻ con nói.
Tiêu thúc sắp có bảo bảo, Đô Đô đã lớn không thể tranh với bảo bảo.
Ha ha ha, đúng rồi nghe Tĩnh thúc con nói là phụ thân con hôm nay đi mua đồ hỉ sao?
Dạ phải, lời Tiêu thúc hỏi con năm đó nay thành hiện thực rồi.
Con rất vui.
Thời gian qua có rất nhiều thay đổi, chẳng hạn như Trần gia, chào đón thành viên mới, là một hài tử bụ bẫm, nghe đâu bệnh của Trần lão thái đã khá hơn, bà đi khắp nơi khoe cháu trai nhà bà, một nhà bốn người Trần gia, không là năm đã có sự khởi đầu mới.
Trong thôn lại có vài hộ chuyển đến mua đất xây nhà.
Quan trọng là sắp được uống rượu mừng của hai người Vu Hoài Minh cùng Trần Hàn.
Ngày đó bà mai lại tiếp tục đến nhà Vu Hoài Minh mai mối, đúng lúc Trần Hàn cũng ở đấy.
Y tức giận hét lên Vu Hoài Minh đã có đối tượng thành thân, bảo bà đừng đến tìm Vu Hoài Minh mai mối nữa.
Bà mối nào phải dễ đối phó, bà kì kèo không đi, lôi kéo Vu Hoài Minh giới thiệu đối tượng, hại Vu Hoài Minh bị Trần Hàn giận chó đánh mèo vài ngày.
Mấy ngày sau vì để dỗ người trong lòng, hắn đi mời bà mai đến nhà Trần thúc mai mối, hỏi cưới Trần Hàn.
Trần đại phu chỉ có một mình Trần Hàn đương nhiên chướng mắt Vu Hoài Minh, vì thế ông đã xách chổi đuổi theo Vu Hoài Minh cả một đoạn.
Lúc đấy phải nói là chó gà không yên.
Ngày đại hỉ của hai người Trần Tiêu không tiện đến chỉ có Vương Đại Tĩnh đến uống rượu mừng.
Nghe đâu Vu Hoài Minh bị nhóm người Trần Văn Khang cùng Trần An Minh chuốc đến say khước, phải nhờ Vương Đại Tĩnh đỡ về tân phòng.
Không được trực tiếp uống rượu mừng nên Trần Tiêu đã gửi thiệp chúc mừng cùng quà cưới.
Vụ mùa đi qua mùa đông lại đến, hôm nay Vương Đại Tĩnh phải đi trấn trên giao hàng nhưng Trần Tiêu gần sinh, hắn lo lắng không yên tâm, Vu Hoài Minh hôm nay phải đi thôn bên cạnh giao hàng nên không thể thế hắn được.
Trần Tiêu sửa sang y phục cho Vương Đại Tĩnh, nhìn lông mày hắn xoắn lại với nhau, y bật cười vuốt phẳng ra.
Đừng lo lắng như thế.
Không sao đâu, một lát Trần Hàn sẽ qua đây, với lại Trần đại phu cũng ở kế bên, huynh lo gì chứ? Ngược lại là huynh phải cẩn thận, tuyết rơi đường trơn trợt, chậm rãi mà đánh xe.
Sau khi thành thân Trần Hàn liền đón Trần đại phu về bên này sống chung, căn nhà bên kia thì vẫn để đấy, dùng để phơi thuốc cùng sao dược.
Ừ, huynh giao hàng xong sẽ nhanh chóng trở về, đệ ở nhà cũng phải cẩn thận.
Vương Đại Tĩnh chỉnh lại khăn quàng cổ cho y.
Nhìn xe ngựa rời đi, Trần Tiêu hiếm khi cảm thấy luyến tiếc, chắc tại gần sinh nên tâm trạng không ổn định, lúc nào cũng muốn huynh ấy ở bên cạnh.
Xe ngựa vừa đi một chút, Trần Hàn đã dẫn Đô Đô qua nhà y.
Vì tuyết rơi nhiều, đường đi nguy hiểm nên bọn trẻ tạm thời không đến trường, Đô Đô mang theo bảng chữ, bé tìm một góc ngồi đồ chữ.
Trần Hàn cùng Trần Tiêu thì ngồi trò chuyện, tán gẫu.
Không biết là một tiểu tử hay là cô nương đây? Trần Hàn nhìn bụng tròn vo của Trần Tiêu, giọng đầy yêu thích.
Nghe y nói thế Trần Tiêu liền vuốt ve bụng mình, nhẹ giọng nói: Là trai hay gái ta đều thích, là một tiểu song nhi lại càng tốt.
Bảo bảo ngoan, có nghe mẫu phụ con nói gì không? Dù con là ai mẫu phụ con đều yêu thích.
Hài tử của ta đương nhiên ta thích rồi.
Đúng rồi, ta có mang đến ít bánh đến để ta xuống bếp hâm nóng.
Nói xong Trần Hàn liền mang giỏ đi đến phòng bếp, Trần Tiêu nhàm chán nhìn Đô Đô viết chữ, bỗng nhiên bụng y truyền đến cơn đau nhè nhẹ, vuốt vuốt bụng Trần Tiêu cũng không để tâm lắm, lúc mang thai lâu lâu y cũng bị như vậy, Trần đại phu nói là dấu hiệu bình thường, có thể là đứa nhỏ chuyển mình.
Nhưng mà lần này không giống lần trước, cơn đau từ từ tăng lên.
Trần Tiêu đau đến nhăn mày.
Đừng nói là hài tử muốn ra ngoài? Trần Tiêu thở hổn hển ôm bụng.
Đô Đô
Dạ Đô Đô đang viết chữ thì nghe Trần Tiêu gọi, bé ngẩng đầu nhìn sang thì thấy Tiêu thúc đang đau đớn, bé hoảng hồn buông bút chạy đến.
Tiêu thúc thúc, thúc sao vậy? Thúc bị đau ở đâu?
Bụng lại quặn đau, mồ hôi thay nhau túa ra, Trần Tiêu nắm chặt góc bàn, không nghi ngờ gì nữa, nhóc con muốn đi ra.
Mau,...gọi mẫu phụ con.
Dạ.
Đô Đô không biết vì sao Tiêu thúc lại đau đến vậy? Bé chạy nhanh vào phòng bếp, giọng lo lắng gọi to: Mẫu phụ, mẫu phụ, Tiêu thúc thúc bị đau.
Mẫu phụ, Tiêu thúc thúc bị đau.
Cái gì.
Trần Hàn đang hâm bánh trong bếp, nghe Đô Đô la lớn liền giật mình buông đồ chạy ra.
Mẫu phụ mau đi xem Tiêu thúc thúc, thúc bị đau.
Đô Đô nắm tay y chạy nhanh ra trước, giọng bé tràn đầy gấp gáp cùng sợ hãi.
Trần Hàn vừa đi vào liền hết hồn, chạy lại đỡ Trần Tiêu, gấp đến độ tay chân không biết đặt đâu.
Ngươi bị sao vậy? Đau ở đâu?
Sinh Trần Tiêu ôm bụng, cắn môi, đau chết hắn rồi.
Sinh? Á, ngươi sắp sinh? Làm sao đây? Làm sao đây? Đô Đô, mau đi gọi gia gia đến.
Trần Hàn lần đầu gặp tình huống này nên tay chân lúng túng không biết nên giải quyết thế nào? Điều y nhớ là phải gọi gia gia đến.
Dạ.
Đô Đô vén màn chạy ra ngoài.
Cẩn thận đường trơn.
Trần Hàn hô vọng ra.
Đô Đô dạ một tiếng.
Không thể để Trần Tiêu ở đây được.
Trần Hàn dìu y vào phòng, đốt chậu than sưởi ấm, tranh thủ chạy xuống bếp đun nước nóng.
Lúc Trần đại phu nghe được tin Trần Tiêu sắp sinh ông liền vội vã đi qua.
Đau quá.
Bụng ta đau quá.
Trần Tiêu siết chặt tấm chăn dưới thân, cắn môi chịu đựng.
Ngươi để dành hơi sức để sinh con đi, một lát không có sức lão đây sẽ ghim cho ngươi vài châm.
Trần đại phu là đại phu, ông không phải bà mụ nên không đỡ đẻ được.
Kiểm tra cho Trần Tiêu xong ông liền bảo Trần Hàn đi gọi bà mụ.
Tiểu Hàn, đến nhà Trương mụ mụ mời bà đến đây đỡ đẻ.
Dạ.
Trần Hàn bưng vào một chậu nước nóng sau đấy chạy đi mời bà mụ.
Đô Đô còn nhỏ, bị đuổi ra phòng viết chữ nhưng bé nào còn tâm trạng viết chữ, đầu nhỏ cứ ngóng vào trong.
Chắc Tiêu thúc thúc đau lắm, thúc ấy la lớn quá.
Trương mụ mụ đã được Vương Đại Tĩnh đánh tiếng trước nên khi Trần Hàn đến bà liền mang theo đồ đã chuẩn bị sẵn đến nhà Trần Tiêu.
Trước khi vào phòng bà dặn Trần Hàn nấu thật nhiều nước nóng.
Trần đại phu thấy bà mụ đến liền đi ra ngoài.
Trời vẫn đầy tuyết, trên đường núi nhỏ xe ngựa Vương Đại Tĩnh chậm rãi đi lên trấn.
Từ lúc chuyển dạ đến giờ đã nửa canh giờ, Trần Tiêu ra một thân mồ hôi, y đau đến mức muốn cắn vào lưỡi.
Ăn một ít để lấy sức sinh, sinh con là vậy, từ từ ngươi sẽ quen.
Trương mụ mụ săn sóc giúp Trần Tiêu ăn chút thức ăn, lại giúp y lau mồ hôi.
Tên hỗn đản Vương Đại Tĩnh, ông đây sẽ không sinh con cho hắn nữa.
Ai biết sinh con lại đau thế này.
Ông đây ghét nhất là đau.
Tên hỗn đản Vương Đại Tĩnh, ông đây sẽ chặt ngươi.
Á, đau quá.
Lúc Vương Đại Tĩnh về đến nơi thì Trần Tiêu đã chuyển dạ được một canh giờ, hắn vừa nghe được liền nóng lòng muốn xông vào, Trần đại phu nhanh tay bắt hắn lại.
Tên này, ngươi không được vào.
Tiêu Tiêu đang sinh hài tử cho ta, sao ta lại không vào được chứ.
Trần thúc, thúc mau buông ta ra.
Giọng hắn tràn đầy gấp gáp.
Trần đại phu không những không buông tay mà còn dùng lực kéo hắn ra ngoài.
Không được, cho tới khi sinh xong ngươi không được vào.
Ngươi vào đó chỉ cản trở Trương mụ mụ, làm thế không tốt cho Trần Tiêu.
Có Tiểu Hàn hỗ trợ rất nhanh sẽ xong thôi.
Vương Đại Tĩnh cũng biết không được tùy ý đi vào nhưng mà phu lang của hắn đang đau đớn trong đó.
Lúc này trong phòng lại truyền ra tiếng hét của Trần Tiêu.
Á, tên hỗn đản Vương Đại Tĩnh, ông đây sẽ chặt ngươi.
Vương Đại Tĩnh: ...!
Xem ra vẫn rất bưu hãn.
Trần đại phu lắc đầu ngồi xuống ghế.
Được, đợi đệ sinh con xong, đệ muốn làm gì huynh cũng được.
Vương Đại Tĩnh hô vọng vào, hắn lo lắng ngóng vào trong.
Ta sẽ chặt huynh.
Đau quá.
Trong phòng lại truyền ra tiếng hét lớn của Trần