Trần Tiêu cười lạnh, thủ đoạn vụng về như thế mà không ai nhìn ra.
Mọi người đều xa lánh Vương Đại Tĩnh, sao tẩu không làm vậy, tẩu không sợ sao Trần Tiêu tùy tiện hỏi.
Đại Tĩnh là một đứa bé tốt, Vương thị đó có vấn đề nhưng đáng tiếc không ai hiểu
Trần thị nói xong thì đứng dậy, mở nắp dùng mui đảo đều canh trong nồi.
Trần Tiêu quăng một khúc củi vào lò cũng đứng dậy đi ra ngoài, nhìn ánh nắng gay gắt trên đầu, Trần Tiêu híp mắt:
Vương gia....thú vị
Sau khi ăn cơm trưa xong Trần Tiêu về phòng mình ngủ trưa.
Thật ngạc nhiên nha, lúc dùng cơm Trần lão thái không hề gây khó dễ cho mình, mặt trời mọc hướng tây à
Ôm chăn lăn một vòng.
Chắc đang nghĩ kế gì đối phó mình đây rồi
Ta đây cóc sợ Trần Tiêu bĩu môi, lại lăn một vòng.
Nhìn con nhện đang bò qua bò lại trên trần nhà, lại nhìn cây cột to, Trần Tiêu đột nhiên nhớ đến nam nhân mình gặp lúc sáng.
Ha ha ha Trần Tiêu cười ra tiếng: Một người kì lạ
Lúc sáng nghe đối phương bỏ lại một câu: Ta là nam nhân, xin lỗi rồi bỏ chạy, Trần Tiêu không hiểu mô tê gì, trên đường về nhà suy nghĩ một lát mới hiểu ra ý của đối phương.
Bảo vệ ta sao
Nghĩ đến khuôn mặt đẹp trai và cơ bắp của đối phương Trần Tiêu lười biếng híp mắt: Thật mong chờ lần gặp mặt tiếp theo.
Hắc xì
Vương Đại Tĩnh sờ sờ trán: Chẳng lẽ bệnh rồi sao
Lắc lắc đầu, chắc cảm nhẹ, uống vài chén nước nóng là khỏe, Vương Đại Tĩnh tiếp tục tưới nước cho rau nhưng động tác lại nhanh hơn lúc nãy.
- ---------------
Mẫu thân thật sao, nhị tỷ sẽ gả trấn trên
Trong nhà chính của Vương gia Vương Siêu lớn tiếng hỏi Vương thị.
Vương Bảo Thoa ngồi kế bên Vương thị mặt đỏ lên.
Mẫu thân con nói là sự thật, sáng nay ta với mẫu thân con lên trấn trên cũng là vì chuyện này Vương Đại Tài nhấp một ngụm trà thong thả nói.
Vương thị cũng mĩm cười vỗ vỗ tay Vương Siêu đứng bên cạnh: Ngồi xuống, con là một song nhi, sao lại như nam nhân to tiếng thế
Vương Siêu lè lưỡi đi qua ngồi cạnh Vương Bảo Thoa.
Cụng vai nàng ta trêu chọc:
Nhị tỷ, sao mặt tỷ đỏ vậy
Vương Bảo Thoa ngượng ngùng liếc xéo Vương Siêu.
Ha ha ha
Vương Đại Tài thấy con gái ngượng ngùng thì cười vui vẻ.
Phụ thân Vương Bảo Thoa giận dỗi.
Được rồi đừng trêu Thoa nhi nữa Vương thị cười nói.
Mẫu thân Vương Bảo Thoa ngượng ngùng nhìn Vương thị.
Mẫu thân, tỷ phu tương lai là người thế nào Vương Siêu hiểu ý hỏi giúp nhị tỷ của hắn.
Vương Bảo Thoa cũng nhìn Vương thị.
Đối tượng mẫu thân con chọn cho nhị tỷ con không làm nhị tỷ con thất vọng đâu Vương Đại Tài nhìn Vương Siêu nói.
Vương Bảo Thoa nghe phụ thân nói thế càng thêm mong chờ.
Nàng chướng mắt tất cả nam nhân trong thôn, tay chân lấm lem bùn đất, không ai xứng với nàng, với gia cảnh và sắc đẹp này nàng phải gả trấn trên.
Vương thị sao có thể không nhìn ra ý tưởng của nữ nhi.
Bà ta