19.
Tôi cẩn thận bỏ offer vào túi mình, ngay khi vừa kéo khóa túi lại, điện thoại hiện ra tin nhắn.
Sau khi tôi nhấp vào là Trình Tống.
Anh ấy gửi biểu tượng cảm xúc chú gấu con đang nhảy múa.
“Trưa nay muốn mời cô Khương cùng ăn một bữa cơm trưa, không biết cô Khương có cho tôi vinh hạnh này không?”
Khi nhìn thấy tin nhắn này, tôi run tay làm chiếc cốc bên cạnh rơi xuống đất, theo bản năng giơ tay đón lấy, lại bị bỏng.
Nước nóng bỏng đổ vào cánh tay, đồng nghiệp bên cạnh sợ hết hồn, vội hỏi tôi có sao không.
Tôi lắc đầu, lấy ra vài tờ giấy và lau nước một cách máy móc, nhưng ánh mắt tôi lại rơi vào chiếc túi đựng thư mời làm việc.
Nếu như tôi đi nước M, điều đó cũng có nghĩa là tôi phải chia tay với Trình Tống.
Rõ ràng đêm qua, bọn tôi vừa mới tháo bỏ hiểu lầm.
Một bên là người yêu cũ, một bên là bản thân tốt hơn.
Tôi thật sự không biết nên chọn như thế nào…
Tôi không trả lời tin nhắn của Trình Tống, cứ không tập trụng cho đến trưa.
Giờ nghỉ trưa, vừa xuống lầu đã thấy Trình Tống đang dựa vào cửa đợi tôi.
Khi anh ấy nhìn thấy tôi, khóe mắt anh ấy cong lên, quen cửa quen nẻo xách túi cho tôi.
Khi anh ấy đến gần, tôi lùi lại một bước
Anh sửng sốt một lúc, rồi lại cười: “Sao vậy?”
Giọng điệu anh dịu dàng, tôi do dự một lúc, cuối cùng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt anh.
Tôi cố nặn ra một nụ cười với anh: “Trình Tống, chúng ta nói chuyện đi.”
Lần này, tôi quyết định cùng nhau giải quyết vấn đề này.
20.
Tôi và Trình Tống tìm một quán cà phê yên tĩnh, khi tôi đưa thư mời làm việc đến trước mặt anh ấy, mắt anh ấy sáng lên, và anh ấy còn kích động hơn cả tôi:
“Yên Yên nhà mình giỏi vậy sao? Vậy nên chuyện hôm nay em muốn nói là chuyện này à?”
Nói xong Trình Tống thở dài nhẹ nhõm, nhấp một ngụm cà phê trước mặt.
“Anh còn tưởng em muốn nói với anh, em không thích anh nữa chứ.”
Trình Tống khẽ thì thầm, sau đó nghiêm túc nói:
“Nếu như em đang lo lắng cho anh thì không cần đâu, xứng đáng được đón nhận một phiên bản tốt hơn của chính mình.”
Anh nói rất nhẹ nhàng, không nhắc đến nỗi đau xa cách một chữ nào.
Lúc đầu khi tôi và anh tách nhau ra nửa năm, nỗi đau thấu tâm can đến nay vẫn còn in đậm trong ký ức của tôi.
Nhưng lần này, một khi tôi rời đi, sẽ là bốn năm năm, thậm chí còn lâu hơn…
Thật ra, trước khi đến đây, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để chia tay Trình Tống.
Tôi cứ tưởng anh sẽ giữ tôi lại, sẽ đau khổ cầu xin, nhưng tôi không ngờ, cuối cùng, người muốn níu giữ lại biến thành tôi.
Tôi khóc nói không nỡ xa anh, Trình Tống nhìn thấy tôi khóc, đưa tay lau sạch nước mắt của tôi.
Anh ấy nhìn vào mắt tôi, hỏi: “Yên Yên, em yêu anh không?”
Tôi sụt sịt rồi gật đầu thật mạnh: “Ừm.”
Trình Tống nhếch môi, anh ấy xoa đầu tôi, nói: “Thế là được rồi. Ngoan, đừng vì tình yêu mà mà từ bỏ chính mình.”
Khoảnh khắc đó, trái tim tôi lỗi nhịp, và tôi đã khóc như một đứa trẻ trong vòng tay của
Trình Tống.
21.
Sau khi xác nhận công việc với bên tổng công ty, vì đang cần người gấp nên vào ngày tôi đồng ý đã xác nhận ngày nhậm chức.
Trong mấy ngày đó, tôi bận tối mắt tối mũi, không gặp Trình Tống được mấy lần.
Sau khi sắp xếp hết thảy tài liệu, tôi lấy visa và đặt vé máy bay.
Hôm tôi bay, người nên tới hay không nên tới đến đủ hết.
Trong đám đông đến tiễn đưa, tôi nhìn hết một lượt tất cả mọi người nhưng không thấy Trình Tống.
Thông báo lên máy bay vang lên, tôi gọi
cho Trình Tống hơn chục cuộc điện thoại nhưng anh ấy không nghe với đôi mắt đỏ hoe.
Hứa Vãn tức giận, bất bình thay tôi, Chu Thời Dã gian xảo bước đến trước mặt tôi:
“Bạn trai này không đáng tin, nếu không đổi sang anh nhé?”
Nói xong, anh ta bị Hứa Vãn đẩy sang một bên, Hứa Vãn ghiến răng nghiến lợi nói:
“Tôi thấy giám đốc như anh cũng chẳng đáng tin, đổi giám đốc như anh thành tôi được không?”
Tôi vẫn đứng đợi Trình Tống cho đến khi nhân viên sân bay bắt đầu gọi tên tôi.
Tôi đỏ mắt, mang theo một bụng tức lên máy bay.
Khi máy bay cất cánh, tôi nhìn phong cảnh dần di chuyển nhanh, trong miệng không ngừng lẩm bẩm nói rằng Trình Tống không có lương tâm, không hề để ý rằng chỗ trống bên cạnh chợt có thêm một người.
Cánh tay tôi bị thứ gì đó đập vào, tôi quay lại và thấy một chàng trai với trang bị đầy đủ.
Anh ta bọc kín mít, thấy tôi nhìn mình, anh ta xấu hổ chỉ vào cái hộp hình vuông bé bé màu xanh da trời vừa va vào tôi.
Anh ta dùng vốn tiếng Trung sứt sẹo nói:
“Có thể nhặt giúp tôi không?”
Tức thì tức nhưng không thể ăn vạ người khác.
Tôi khom người nhặt chiếc hộp lên, khi tôi đứng dậy đưa cho anh ấy thì anh ấy đã tháo chiếc khẩu trang trên mặt ra.
Bàn tay cầm hộp của tôi cứng đờ tại chỗ, sau khi Trình Tống cởi bỏ thứ cuối cùng che mặt, anh ấy cầm lấy hộp trong tay tôi.
Mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương to bằng quả trứng chim bồ câu.
Anh rất tự nhiên đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của tôi, sau đó xoay người, cười hì hì nói:
“Được, hợp lắm.”
Tầm nhìn của tôi bị mờ đi bởi nước mắt, khi nghe anh nói tôi chợt vỡ òa.
Khi máy bay cất cánh tôi được Trình Tống ôm vào trong lòng bên tai vang lên giọng nói trầm ấm của Trình Tống:
“Nếu đã thích hợp như vậy thì bọn mình cưới nhau nhé, nếu được, sau này cả 10 vạn tiền lương đều cho em xài.”
Tôi nín khóc bật cười, nhưng lại cố làm ra vẻ tức giận chọc anh:
“Không được, em không muốn kết hôn với khỉ đâu.”
Xùyyy
Trình Tống bị tôi chọc cười, xoa đầu tôi, cưng chiều nói:
“Không được, những độc giả kia nói, nếu như em không kết hôn với anh, bọn họ sẽ biến thành khỉ đứng ở đầu giường em, trộm đi 9 vạn 8 tệ anh để ở chỗ em.”
“Vậy nên, vì sự hạnh phúc của anh và độc giả.”
“Em miễn cưỡng đồng ý đi nhé.”