Dương Gia Lâp quả thật sắp phát điên rồiBị Diệp Đình trong tối ngoài sáng quăng tới quăng lui lâu như vậy, còn suýt nữa bị hắn ép chết.
Bây giờ một đường xoay chuyển tình thế khiến cậu vui sướng như được đứng trên mây vậyMua cho A Phúc một túi cá khô nhỏ, nhặt thêm một hộp giấy về làm một cái ổ tạm thời cho A PhúcLàm xong mọi việc, Dương Gia Lập đi vào phòng tắm rửa ngayCăn phòng tắm chật chội cũng không thể ngăn sự kích động và niềm vui sướng đang hừng hực trong lòng Dương Gia Lập.
Cả người tràn đầy vui vẻ, cơ thể tuy có chút gầy gò nhưng vẫn rắn chắc, làn da trơn bóng.
Cậu cầm lấy vòi hoa sen làm thành micro, trong lòng mang theo sự xúc động mãnh liệt, nước mắt lưng tròng, cúi đầu trước quý ngài ông tường sứ trắng: ” Cảm ơn mọi người, cảm ơn các vị huynh đệ tỷ muội không ngại đường xa đến đây xem tôi biểu diễn.
Bây giờ tôi sẽ mang đến cho các vị một bài hát mang tên “Ngày lành”.
Music!”Từ phòng tắm đi ra, Dương Gia Lập lập tực ngã phịch xuống giườngCậu lật người nhìn trần nhà, trong mắt dường như có những ngôi sao đang tỏa sáng, trong đầu tràn đầy khung cảnh tương lai cực kỳ tươi sáng và tốt đẹpCậu cuộn mình chui vào cái ổ chăn nhỏ của bản thân, nhắm mắt lại, cậu mơ thấy một giấc mơ rất đẹpTrong giấc mơ, chiều cao của cậu từ 1m78 thành 2m2, trở thành một người đàn ông cao lớn như cái cột, vô cùng oai phong lẫm liệt.
Lý Đại và Lý Nhị ôm đùi hắn, gân cổ lên gào khóc: Dương đại ca, anh thật mạnh nha, mẹ nó em yêu anh như em yêu gạo vậy đóMà Diệp Đình thì lại trở nên gầy yếu như giá đổ, bị dây thừng dùng để buộc lợn buộc chặt lại, run bần bật quỳ trên mặt đất, trên người mặt một bộ đồ đỏ, trước ngực còn có một chữ “Tù” cực kì lớn, phía sau hắn còn cắm một thẻ bài trên đó khắc một chữ “Trảm” to lớnCậu hừ lạnh kinh thường nhìn Diệp Đình, tiện tay vung roi da nhỏ trong tay mình lên, không chút do dự đánh xuống người Diệp Đình, vừa đánh vừa hô to: “Này thì khi dễ ta, này thì nhục nhã ta, này theo đem người yêu khoe trước mặt ta, đánh chết ngươi, con mẹ nó, ba anh hôm nay phải đánh chết anh!”Ngủ một giất tỉnh dậy, Dương Gia Lập mơ mơ màng màng mở mắt ra, có chút luyến tiếc giấc mơ nở mày nở mặt đến choáng váng của mìnhNhớ lại giấc mơ trong đầu một lần, sau đó cậu xuống giường rửa mặt rồi ăn sángSau khi lấy nước và thức ăn cho A Phúc, Dương Gia Lập mặc một chiếc áo khoác jean đi đến công tyLý Đại và Lý Nhị chờ cậu ở cửa công ty, hình như đêm qua hai người họ cũng vì bữa tiệc lớn đó mà vui mừng rất lâu.
Ngay lúc này, nét cười trên mặt bọn họ rất tươi, hệt như lão nông dân vừa nhìn thấy heo mẹ đẻ một đàn con tám đứa, cười đến thấy trăng không thấy mắt, tràn ngập niềm vui vụ mùa được bội thuDương Gia Lập đi đến chào hỏi hai người họ rồi cùng nhau đi vào phòng luyện tập trong công tyBa người họ như được khơi dậy nhiệt huyết bấy lâu bị dập tắc, tràn đầy vui sướng mà tập luyện gần bốn, năm tiếng đồng hồ.
Đến khi tập xong, giọng nói Dương Gia Lập đã trở nên khàn khànNhưng cậu không hề khó chịu một chút nào, chỉ cảm thấy nhiệt huyết đang chảy đầy toàn thân, trước mắt đều là niềm hi vọngLuyện tập cao độ mấy ngày, Dương Gia Lập vẫn cảm thấy chưa đủ hoàn mĩ.
Cậu đem bản nhạc về nhà, đứng trước gương mà tập lại từng động tác, ngồi trước cửa sổ mà chỉnh lại từng nốt nhạc.
Cậu thường bắt đầu ngồi xuống đắm mình trước ánh hoàng hôn, đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, bầu trời đã tối đen đầy saoMệt thì đương nhiên là mệt, nhưng thật may, bài hát được cậu chỉnh sửa đã dần dần