Diệp Đình cùng Dương Gia Lập xuất phát đi Las Vegas.
Đây là trạm cuối cùng của ba mươi ngày.
Hai người dựa theo kế hoạch đã lập ra trước đó, nghỉ tại khách sạn năm sao, đi dạo quanh các khu phố sầm uất, xem những chương trình nổi tiếng, đến casino chơi một phen, tận hưởng sự xa hoa truỵ lạc cuồng nhiệt của Las Vegas, thành phố không bao giờ ngủ.
Đây rõ ràng là một chuyến du lịch để tiêu xài phung phí.
Dương Gia Lập một bên hưng phấn, một bên lại cảm thấy trong lòng như đang đè nén điều gì, luôn luôn có một cảm giác khó thở.
Cậu luôn nghĩa tới kỳ hạn ba mươi ngày, lặng lẽ đếm trên đầu ngón tay xem còn lại bao nhiêu ngày nữa.
____________________________
Diệp Đình bước ra từ phòng tắm của khách sạn, mặc áo choàng tắm dài, lau tóc.
Thấy Dương Gia Lập đang ngây người ngồi trước cửa sổ nhìn cảnh đêm lộng lẫy ánh đèn của Las Vegas, hắn khẽ lau tóc rồi tiến đến sát bên cậu, nhẹ nhàng ôm cậu trong lồng ngực, nhỏ giọng hỏi: "Chơi không vui à?"
Dương Gia Lập lắc đầu: "Không có"
Ngón tay Diệp Đình mân mê môi Dương Gia Lập: "Vậy sao nhìn mặt em có vẻ không vui?"
Dương Gia Lập quay đầu lại nhìn hắn, há miệng thở dốc, lại không nói thêm gì, chỉ thở dài một tiếng, ôm cổ Diệp Đình nói: "Mệt mỏi, tôi muốn ngủ"
Diệp Đình bế ngang cậu lên, nhét người trong chăn thật cẩn thận.
Ánh mắt hắn sâu kín nhìn mặt Dương Gia Lập, chờ Dương Gia Lập nhắm hai mắt lại, hắn mới nhẹ giọng nói: "Ngày mai không có hành trình gì, anh mang em tới một nơi"
Dương Gia Lập đang ngái ngủ, mơ mơ màng màng: ".......Nơi nào?"
"Anh có một người bạn, kết hôn, ngày mai cử hành hôn lễ, cách đây cũng không xa, mời anh tới"
Dương Gia Lập nửa tỉnh nửa mơ gật gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Được"
Diệp Đình cười, thay cậu dịch lại chăn, cúi xuống hôn lên khoé miệng cậu, ôn nhu nói: "Bé con, ngủ ngon"
Dương Gia Lập nhắm mắt, nặng nề ngủ, một đêm không mộng.
Cậu không hề biết sau khi cậu ngủ, Diệp Đình không lên giường mà khoác áo tắm đi ra ban công đứng.
Mái tóc Diệp Đình bị gió đêm Las Vegas thổi đến hỗn độn. Ngón tay với khớp xương rõ ràng của hắn kẹp thuốc lá, hít vào ngụm thuốc rồi nhả ra từng làn khói trắng, trên người hắn toả ra hormone giống đực tràn đầy tính xâm lược, hoà với khí thế cường hãn nguyên bản, nhìn qua giống như một con sói đang ẩn mình trong bóng tối tự liếʍ ɭáρ vết thương của chính mình, vừa thâm trầm vừa nguy hiểm.
Hắn cứ như vậy xoay xoay chiếc hộp nhỏ trên tay, hút thuốc nguyên một đêm.
Chờ đến khi ánh sáng phía chân trời chiếu tới, hắn mới thu thập lại tàn thuốc rơi đầy đất, đơn giản rửa mặt rồi nằm xuống bên cạnh Dương Gia Lập, nghỉ ngơi trong chốc lát.
_______________________
Sau khi Dương Gia Lập tỉnh lại, có người đưa tới hai bộ trang phục.
Một bộ đen, một bộ trắng, đều là một dáng vẻ hết sức trịnh trọng.
Dương Gia Lập vừa nhìn thấy hai bộ quần áo này liền bật cười, khều khều cơ ngực của Diệp Đình, trêu chọc: "Nhìn xem, Hắc Bạch Vô Thường"
Diệp Đình cạn lời: ".........Hôn lễ của người ta, ngày đại hỉ"
Dương Gia Lập chống cằm suy nghĩ, cũng đúng, vội vàng thay đổi từ ngữ: "Vậy là thiên sứ với ác ma đi"
Diệp Đình vừa lòng gật đầu, kéo Dương Gia Lập vào trong ngực hôn lên môi cậu: "Vậy đúng rồi. Anh là đại ác ma, em là tiểu thiên sứ mà ác ma giấu ở trong lòng"
Dương Gia Lập chê mấy lời này thật sến súa, khoa trương giả bộ nôn một tiếng, xuống giường đi thay quần áo.
Chờ khi thay quần áo xong đi ra, Dương Gia Lập kéo kéo mép quần, nhìn chính mình trong gương, có hơi xấu hổ nói: "Sao lại trịnh trọng như này, như là hôn lễ của chính mình vậy đó, chiếm hết spotlight của nhân vật chính mất..........Không được không được, chúng ta đổi một bộ bình thường hơn đi"
Diệp Đình cười cười, đi tới phía sau Dương Gia Lập, thâm trầm nói: "Không cần đổi, như này là tốt nhất"
Dương Gia Lập nhíu mày: "Nhưng mà...."
"Yên tâm", Diệp Đình hôn hôn bên tai Dương Gia Lập, "Bạn anh không ngại mấy chuyện này, nghe anh đi"
Dương Gia Lập kiểu gì cũng cảm thấy hơi khó xử, nhưng Diệp Đình lại kiên trì với cả cũng sắp tới giờ xuất