Sau khi ra khỏi văn phòng của Triệu Hướng Hải, Dương Gia Lập không vội đi ngay mà ghé qua bộ phận nhân sự dưới tầng 3 của công ty.
Sau khi ký hợp đồng với Giải Trí Vinh Hải, mọi thông tin cá nhân của cậu đều phải được đăng ký lại trong hệ thống nhân sự của Vinh Hải.
Tìm được nhân viên phụ trách nhân sự, cậu kiểm tra lại toàn bộ thông tin đăng ký của cậu và Lý đại Lý nhị.
Khi làm xong thủ tục, nhân viên công tác gõ bàn phím hỏi cậu: "Cậu có mang hộ chiếu không?"
Dương Gia Lập chớp chớp mắt: "Cần hộ chiếu làm gì?"
Nhân viên công tác nói: "Nghệ sĩ của công ty thường xuyên phải lưu diễn ở nước ngoài, cho nên cần xác minh tình trạng hộ chiếu và visa"
Dương Gia Lập "à" một tiếng, vội tháo balo xuống, lấy hộ chiếu của mình ra đưa cho nhân viên công tác: "Đây là hộ chiếu của tôi. Tôi sẽ nói với hai người còn lại bảo họ mang tới sau"
Sau khi hoàn thành thủ tục, Dương Gia Lập ra khỏi công ty, bước chân nhẹ đi không ít.
_____________________
Chờ đến ngày tổ chức lễ khai mạc liên hoan phim, cậu thay quần áo mà công ty đã chuẩn bị trước, ngồi xe tới hội trường.
Giống như người cha già mang hai đứa con ngốc nghếch đi xem hội chùa, Dương Gia Lập mang theo Lý đại Lý nhị đi qua thảm đỏ của liên hoan phim, một đường đi thẳng tới phòng cho khách quý nơi cấm truyền thông ra vào, một tiệc cocktail nhỏ đang được tổ chức giữa hội trường.
Vừa bước vào đại sảnh, còn chưa kịp thở gấp đã thấy Triệu Hướng Hải đứng đó không xa.
Triệu Hướng Hải đứng quay lưng lại với cậu, tay cầm một ly champagne, đang thấp giọng nói chuyện cùng người đối diện.
Sắc mặt Tiêu Dã đen như đáy nồi đứng bên cạnh.
Bàn tay y lặng lẽ luồn qua sau lưng muốn kéo tay Triệu Hướng Hải. Đáng tiếc vừa chạm tới ngón tay, Triệu Hướng Hải vẫn như cũ vui vẻ nói chuyện cùng người đối diện, nhưng trong bóng tối bàn tay anh lặng lẽ giương lên, dùng sức đánh mạnh vào tay Tiêu Dã.
Tiêu Dã chưa từ bỏ ý định, cắn răng thử lại vài lần.
Triệu Hướng Hải kiên quyết không muốn để y cầm tay, Tiêu Dã tới lần nào anh đập lần đó.
Mãi cho tới khi mui bàn tay bị đánh tới đỏ ửng, Tiêu Dã mới chết tâm, sắc mặt hơi khó coi, nhìn qua thật giống vị Diêm Vương nào đó mới sống dậy.
Dương Gia Lập đứng cách đó không xa vừa nhìn vừa cười trộm, sắc mặt Tiêu Dã lại càng đen thêm, nheo mắt, dùng ánh mắt nghiêm nghị liếc qua cảnh cáo Dương Gia Lập.
Dương Gia Lập vội rời mắt, tươi cười trên mặt lại không biến mất.
Chỉ là chưa kịp thu lại độ cong nơi khoé miệng, liền thấy cửa phòng VIP lại mở ra.
Nhân viên lễ tân nói: "Diệp tiên sinh, Hạ tiểu thư, hội trường phía bên này, tôi dẫn hai vị qua"
Sống lưng Dương Gia Lập cứng đờ, không kịp né tránh nhìn thẳng Diệp Đình, áo sơ mi đen cùng cà vạt, giày da đen bóng, lộ ra một khí thế phi phàm, mang theo cô gái xinh đẹp trong ảnh chụp ngày hôm qua xuất hiện trong phòng VIP.
Áo khoác tây trang của Diệp Đình còn đang treo trên cánh tay cô gái kia.
Dương Gia Lập vừa nhìn thấy hai người họ, trong phút chốc thậm chí quên cả hô hấp.
Diệp Đình cảm nhận được tầm mắt Dương Gia Lập, theo bản năng quay đầu qua, ánh nhìn thẳng tắp chiếu tới hai mắt Dương Gia Lập.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp lại sau khi kết thúc giao ước một tháng kia.
Dương Gia Lập cách đám đông đang đi tới đi lui nhìn Diệp Đình, Diệp Đình cũng cách đám đông đang đi tới đi lui nhìn cậu.
Hết thảy tiếng ồn ào náo nhiệt xung quanh dường như biến mất vào một khắc này.
Thẳng đến khi Hạ Y Khiết kéo cánh tay Diệp Đình, cười nói: "Nên vào rồi"
Lúc này Diệp Đình mới thu hồi tầm mắt, sắc mặt mảy may không chút thay đổi.
Hắn một câu cũng không nói, mang theo Hạ Y Khiết vào hội trường, không quay lại nhìn Dương Gia Lập thêm lần nào nữa, giả bộ không quen biết.
Dương Gia Lập uống một ngụm champagne, chỉ cảm thấy trong lòng như bị thứ gì đó đè ép tới nặng nề.
Trầm mặc đi ra phía sau hậu trường, chờ tới khi đạo diễn sân khấu gọi tên nhóm của cậu, Dương Gia Lập mới động thân ôm ghi-ta bước lên