Diệp Đình ngẩn ra: "Em gọi anh là gì?"
Dương Gia Lập ngoắc ngoắc ngón tay hướng Diệp Đình, ra hiệu cho hắn cúi người xuống.
Thời điểm Diệp Đình cúi đầu xuống, Dương Gia Lập nghiến răng kèn kẹt, tức giận tới mức như muốn cắn đứt lỗ tai hắn: "Tôi gọi anh......ông xã nha~"
"Sao, tôi gọi sai à?"
Lông mày Diệp Đình khẽ nhúc nhích, quay đầu qua nhìn lửa giận đang bốc lên ngùn ngụt trong mắt Dương Gia Lập.
Diệp Đình cong cong khoé môi, miễn cưỡng gượng cười: "Em biết rồi"
Dương Gia Lập ném hai bản sao giấy chứng nhận kết hôn trước mặt Diệp Đình.
Hai trang giấy đập xuống mặt bàn rồi trượt một đường bay xuống đất, Diệp Đình vươn tay bắt được một tờ, nhìn dòng chữ phía trên, cười cười.
Giọng điệu Dương Gia Lập lạnh lùng hỏi hắn: "Anh không có gì muốn nói với tôi à?"
Diệp Đình yên lặng nhặt tờ giấy còn lại lên, xếp lại với nhau, chỉnh ngay ngắn rồi đặt trên bàn.
Hắn ngẩng đầu, nhìn sắc mặt lạnh lùng của Dương Gia Lập: "Thật xin lỗi, bé con"
"Anh ngoài miệng nói, giống như khi học đại học, ở bên anh một tháng, sau đó anh sẽ không tới làm phiền tôi nữa. Kết quả, anh lén lút lừa tôi ký tên, mơ mơ hồ hồ kết hôn với anh", yết hầu Dương Gia Lập lăn lộn lên xuống, cả người toát ra sự nghiêm túc hiếm có, "Diệp Đình, thủ đoạn của anh thật là cao tay"
Diệp Đình không nói gì chỉ lặng yên nhìn Dương Gia Lập, ánh mắt như là bình tĩnh lại như là cầu xin.
Dương Gia Lập gật gật đầu cười: "Tôi phát hiện ra con người anh, có thể ngồi ở vị trí này, thủ đoạn thật đúng là không phải bình thường"
"Bây giờ nghĩ lại từ đầu đến cuối, có phải anh đã lên kế hoạch tốt từng bước từng bước một ngay từ khi dùng Lý đại Lý nhị để ép tôi ra mặt. Đầu tiên ép tôi tới gặp anh, lại đưa ra giao ước 30 ngày, từng chút một làm tôi mềm lòng, tới khi tôi sắp bị anh làm cho mềm lòng rồi thì khiến tôi mơ hồ kết hôn với anh, dù như thế nào cũng không thể thoát khỏi anh"
Ánh mắt Dương Gia Lập sắc như dao, nhìn thẳng vào Diệp Đình: "Anh lại gạt tôi"
Diệp Đình nghe thấy bốn chữ này, trong lòng đột nhiên hoảng hốt.
Hắn nắm lấy tay Dương Gia Lập, muốn kéo cậu vào trong ngực nhưng bị Dương Gia Lập tránh đi.
"Từ đầu đến cuối anh đều đang đùa giỡn tôi, anh vẫn luôn dắt mũi tôi, tôi nói có đúng không?"
Diệp Đình nghe được câu này, trong lòng càng thêm nóng nảy.
Hắn biết có một ngày chuyện kết hôn này kiểu gì cũng sẽ bị lộ ra, nhưng hắn không hề nghĩ tới ngày này tới nhanh như vậy.
Nhanh tới mức hắn trở tay không kịp.
Hắn tiến lên ôm Dương Gia Lập vào trong lòng, hốt hoảng nói: "Không phải bé con, anh có chuẩn bị một chút, nhưng em không thể phủ định anh như vậy. Ba mươi ngày kia em ở cùng anh, mỗi một câu anh nói, từng chữ, đều là xuất phát từ chân thành, điểm này, anh một phân một hào cũng không hề gạt em"
Dương Gia Lập quay đầu, giống như con thú nhỏ bị chọc giận, cắn cổ Diệp Đình một ngụm.
Diệp Đình buông cậu ra, từ trước tới nay hắn luôn là dáng vẻ trầm ổn bình tĩnh, giống như một thương nhân từng trải chưa bào giờ thất bại, nhưng hiện tại vẻ mặt nứt ra một tia lo sợ bất an: "Chuyện kết hôn anh có thể tỉ mỉ thành thật nói với em, chuyện này anh sẽ không phủ nhận. Nhưng mà, anh thật sự còn thích em, anh thật sự muốn em quay lại, anh thật sự muốn em ở bên anh một lần nữa, đây đều là sự thật"
Dương Gia Lập không nói chuyện, sau khi trút hết cảm xúc, trầm mặc quay người bỏ đi.
Diệp Đình không cản cậu, hắn biết có ngăn cũng ngăn không được.
_______________________
Từ đó về sau, giữa Dương Gia Lập và hắn như có một bức tường ngăn cách, Dương Gia Lập không còn do do dự dự chuyện có nên liên lạc với hắn không, tất cả như bỗng chốc nguội lạnh.
Diệp Đình cũng thử tới gõ cửa nhà Dương Gia Lập, nhưng Dương Gia Lập vừa nhìn thấy hắn qua mắt mèo là căn bản không chịu mở cửa.
Diệp Đình không nghĩ tới chuyện này lại khiến Dương Gia Lập tức giận tới như vậy.
Hắn thậm chí cúi mình chủ động liên hệ Triệu Hướng Hải, muốn nhờ anh ra mặt khuyên Dương Gia Lập một chút.
Nhưng Triệu Hướng Hải quyết không nhúng tay vào, chỉ nhẹ nhàng phun ra một câu: "Cậu nhiều suy nghĩ với thủ đoạn cao minh như vậy, nên nghĩ tới sẽ sớm có ngày hôm nay. Tự mình đâm hỏng rổ, thì tự mình thu thập đi"
Diệp Đình thật sự không còn biện pháp nào khác, liền viết từng bức từng bức thư cho Dương Gia Lập, kẹp vào cửa nhà cậu.
Cứ như vậy giằng co một tuần, có một hôm Dương Gia Lập ra ngoài mua cơm tối liền gặp phải Diệp Đình đứng dưới lầu.
Nhìn qua giống như hắn đã đợi thật lâu, trên mặt đất toàn là tàn thuốc.
Hắn thấy Dương Gia Lập đi xuống, miễn cưỡng cười: "Bé con"
Dương Gia Lập vừa nhìn thấy hắn liền quay đầu đi.
Vất vả lắm mới thấy cậu một lần, Diệp Đình vội vàng chạy tới, chắn trước mặt Dương Gia Lập.
Hắn nhìn ánh mắt không có thiện ý của Dương Gia Lập, cười cười, nhét hộp cơm vẫn luôn treo trên tay vào tay Dương Gia Lập: "Chưa ăn tối phải không, đây là