Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Đánh người


trước sau

Tiêu Dã trầm mặc bước vào nhà.

Lúc y vừa đặt chân vào phòng khách, Tiểu Hoàng vốn vẫn đang cuộn mình nằm trong ổ đột nhiên đứng dậy.

Nó nhảy ra khỏi ổ tiến đến gần Tiêu Dã rồi ngẩng đầu phe phẩy đuôi sủa gâu gâu hai tiếng.

Dương Gia Lập hơi xấu xa nghĩ, có thể làm cho Husky cao hứng như vậy, phỏng chừng là nhìn thấy đồng loại.

Nếu Tiêu Dã đã tới, cũng không thể đuổi y đi được, Dương Gia Lập chỉ có thể căng da đầu dọn đồ ăn ra bàn, mời y ngồi xuống ăn cùng.

Dương Gia Lập vốn đã chuẩn bị rất nhiều chuyện để nói với anh Hải, nhưng bây giờ liếc qua Tiêu Dã đang ngồi phía đối diện, cậu đành phải âm thầm nuốt những lời muốn nói xuống bụng. Triệu Hướng Hải vì sự xuất hiện của Tiêu Dã cũng lười mở miệng, Diệp Đình lại càng nhất nhất duy trì bộ dáng lạnh nhạt thờ ơ, không nói một lời.

Vì vậy không khí trên bàn ăn trở nên nghiêm túc lạ thường.

Bốn người ai nấy sắc mặt lạnh lùng, không ai mở miệng nói chuyện, không khí phải nói là thật sự khô cứng.

Dương Gia Lập thoáng nghĩ, nếu có thêm một hàng mấy thầy chùa mặc áo cà sa ngồi tụng kinh, thì đây thật giống tiệc tang lễ bày ở lối vào làng của nhà nào đó sau khi có người chết.

Dương Gia Lập lén dùng ánh mắt oán hận liếc nhìn Diệp Đình, sau đó đạp một phát lên mu bàn chân hắn dưới gầm bàn.

Diệp Đình không nói lời nào, chỉ kéo đôi dép bông từ bên cạnh sang bên chân Dương Gia Lập, thổi một hơi khí nóng rồi nhẹ giọng nói: "Không ngoan, lại không đi dép lê"

_____________________

Thật vất vả bữa ăn này mới kết thúc.

Triệu Hướng Hải vì sự tồn tại của Tiêu Dã mà sắc mặt lạnh tanh, lồng ngực cũng trở nên khó chịu, vì vậy anh với lấy bật lửa đi ra ban công hít thở không khí.

Dương Gia Lập vội vàng đi theo.

Dương Gia Lập có hơi xấu hổ gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Anh Hải, thực xin lỗi, em chỉ mời một mình anh, muốn làm bữa cơm cảm ơn anh mà thôi, không nghĩ tới Diệp Đình lại gạt em lén gọi cho Tiêu tổng, hại anh không thoải mái, lát nữa em sẽ đè tên kia ra dạy cho một trận"

Triệu Hướng Hải rút một điếu thuốc từ trong hộp ra, lắc đầu cười khổ: "Không sao, anh có chuẩn bị tâm lý"

Dương Gia Lập cẩn thận hỏi: "Anh Hải, bây giờ anh với Tiêu tổng, hai người......"

"Không thể nào", Triệu Hướng Hải châm điếu thuốc nặng nề hít một hơi, "Tan rồi chính là tan rồi"

Dương Gia Lập thở dài gật đầu.

Triệu Hướng Hải xoay người dựa vào lan can, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, cố nặn ra nụ cười nói: "Tiểu Dương, em biết không, thật ra có đôi khi anh luôn cảm thấy thật ghen tị với em"

"Ghen tị với em?"

Triệu Hướng Hải nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, cố thu lại cảm xúc chua xót: "Em và Diệp Đình từ đại học cho tới bây giờ, một thời gian dài như vậy ở bên nhau rồi chia xa, nhưng cuối cùng vẫn cho nhau cơ hội bắt đầu lại từ đầu, nhìn thì có vẻ rất nhiều thăng trầm, nhưng trong lòng cậu ấy trước sau như một chỉ có một mình em, em cũng không hề đặt người khác vào tim, tình cảm của hai người rất sạch sẽ, không hề có tạp chất"

Triệu Hướng Hải kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, nửa người chìm trong bóng đêm: "Anh với Tiêu Dã thì không giống"

"Em đừng nhìn hiện tại y cắn lấy anh không buông như một con chó điên. Thực ra, trước khi anh ngả bài với y, bọn anh đã lâu lắm rồi không ngồi lại với nhau, giống như người một nhà mà ăn bữa cơm"

"Chính tai anh nghe được y nói với người khác rằng y chán anh, chán cái nhà này, không muốn bị gò bó. Anh cũng tận mắt chứng kiến ​​cảnh y vui vẻ cười đùa xa hoa tɦác ɭoạи như thế nào khi ở bên ngoài. Sắc mặt của y đối với cậu bé xinh đẹp nào đó bồi y uống rượu còn đẹp hơn mỗi khi về nhà nhìn anh"

Trái tim Dương Gia Lập thắt lại khi nghe anh nói.

Trong lòng cậu, Triệu Hướng Hải luôn là người mạnh mẽ tao nhã dịu dàng và hoàn hảo.

Đôi khi cậu cảm thấy, nếu người như Triệu Hướng

Hải mà không thể gọi là "nam thần" thì trên đời này thật sự không có người xứng đáng được gọi là "nam thần".

Nhưng bây giờ, Triệu Hướng Hải giống như một người bình thường khổ sở buồn bực, dựa vào một hơi thuốc lá để nén lại tâm trạng mình.

Yết hầu Triệu Hướng Hải gian nan lăn lộn, khàn khàn nói: "Anh muốn y về nhà, dành nhiều thời gian hơn cho Nhạc Nhạc, cho anh. Nhưng y lại lười để ý, y keo kiệt không thèm bố thí một ánh mắt cho cái nhà này. Nhưng quay đầu lại, y không chút do dự dẫn minh tinh nhỏ nào đó đi chơi, còn cho người ta tài nguyên tiền bạc không thiếu thứ gì"

"Bây giờ anh quyết định cứ để gia đình này tan đi, thế mà y lại tức giận, cứ cắn anh không buông. Y còn tỏ ra thực nghiêm túc, khiến mọi người xung quanh nhìn thấy bộ dạng y đuổi theo anh đều tưởng anh bội tình bạc nghĩa, còn khuyên anh không cần tự cao tự đại giày vò người khác"

Dương Gia Lập vung nắm đấm hét lên: "Ai mẹ nó lại không biết điều như vậy, em thay anh đánh thấy bà nó"

Ồn ào xong, cậu buông tay xuống, lo lắng nói: "Anh Hải, vậy anh tính làm gì bây giờ?"

"Anh không có tính toán gì cả", Triệu Hướng Hải vẩy tàn thuốc, "Tâm đều đã chết, còn có thể có tính toán gì? Tiêu Dã muốn sủa thì cứ để y sủa đi. Anh chỉ muốn an ổn sống cùng Nhạc Nhạc"

Dương Gia Lập gật đầu: "Tốt nhất là tìm một người khác tốt hơn, tức chết y"

Triệu Hướng Hải bị cậu làm cho buồn cười: "Nào có dễ như vậy"

Anh dập tàn thuốc, nhìn Dương Gia Lập, nhẹ giọng nói: "Nhưng em đó, bây giờ cùng Diệp Đình bắt đầu lại, phải lý trí một chút, chờ tới khi thực sự hiểu rõ tính cách cùng con người cậu ta, rồi hẵng tính tới bước tiếp theo, đi từng bước một, một đời rất dài, đừng giống như anh, hao phí bảy năm cho một người rồi mới thấy y không thích hợp"

______________________

Sau khi ra khỏi biệt thự của Diệp Đình, Triệu Hướng Hải đi tới chỗ đậu xe.

Chưa đi được mấy bước, liền nghe có tiếng bước chân phía sau theo sát bước chân anh.

Triệu Hướng Hải không cần quay đầu lại cũng biết là ai đang đi theo.

Anh dừng lại nhưng không quay đầu, chỉ lạnh lùng nói: "Cậu còn muốn dây dưa bao lâu nữa?"

Giọng nói của Tiêu Dã sau lưng cũng vô cùng lạnh lùng: "Nếu anh không muốn quay lại với em, em đây liền đi theo anh, trừ khi anh cho em cơ hội. Em sẽ không ra ngoài chơi nữa, anh đi đâu em cũng sẽ đi theo, miễn cho anh cùng người khác thân thiết lui tới"

Triệu Hướng Hải quay người lại, nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Tiêu Dã, cười nhạo: "Cậu còn cần mặt mũi không?"

Tiêu Dã nheo mắt không trả lời.

Triệu Hướng Hải hít sâu một hơi, xoay người tiếp tục đi tới chỗ đậu xe.

Anh vừa bước được một bước liền nghe thấy Tiêu Dã cũng đi tới một bước theo sau anh.

Không hiểu vì sao, Triệu Hướng Hải đột nhiên cảm thấy trong lòng bốc hỏa, lý trí bình tĩnh gì đó đều bị đốt cháy trong phút chốc, anh quay người lại, trong mắt lộ ra vẻ tức giận, giơ nắm đấm lên, bốp một cái đấm vào mặt Tiêu Dã.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện