“Cậu dám dạy tôi?”
Ánh mắt Tiêu Dã hung ác, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Nụ cười trên khoé miêng của Dương Gia Lập đông cứng, trong giọng nói của cậu không hề có một tia yếu ớt lùi bước nào: “Chưa nói tới dạy cậu, chỉ đơn giản là tôi ngứa mắt loại người ra ngoài rêu rao ngoại tình thôi. Nói thật chứ, ở cùng với anh Hải bảy năm trời cậu đã làm gì được cho anh ấy.”
Đôi mắt Tiêu Dã lạnh lẽo: “Không cần cậu lắm miệng.”
“Anh ấy coi cậu là người yêu, người thân để chăm sóc quan tâm, còn cậu thì sao. Lúc anh ấy bận rộn nhưng vẫn ráng dành thời gian để làm cơm tối cho cậu, lúc anh ấy chăm sóc Nhạc Nhạc, lúc xương sống của anh ấy đau đến mức không đứng lên được, lúc anh ấy thức khuya chờ cậu về nhà hết đêm này đến đêm khác, thì cậu đang làm cái gì?”
“Cậu ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm xa hoa truỵ lạc vô cùng vui vẻ, cậu uống rượu xã giao mấy đêm không về, cậu dẫn minh tinh đi đến những nơi cao cấp, đi xem phim, sống những ngày tự tại như thần tiên vậy.”
Tiêu Dã không biết có phải bị nói trúng tim đen hay không, sắc mặt đen thui: “Dương Gia Lập, cậu câm miệng cho tôi!”
“Câm miệng? Mẹ nó ông đây còn muốn cầm loa rêu rao hết mấy chuyện vẻ vang đó của cậu từ đầu đường đến cuối ngõ nữa kìa,” Dương Gia Lập cứng cổ tuyệt đối không nhận thua, cậu hiểu anh Hải thế nào, đau lòng cho anh ấy bao nhiêu thì ngứa mắt Tiêu Dã bấy nhiêu, “Anh ấy đối xử tốt với cậu đó là do anh ấy có trách nhiệm và biết chăm sóc chu đáo, nhưng cậu lại còn không biết xấu hổ, người ta đối tốt với cậu nhiều năm như vậy, cậu xem nó thành nghĩa vụ của anh ấy, khi người ta không muốn đối tốt với cậu nữa, cậu lại sủa tới mức khiến bệnh cũ của anh ấy tái phát nằm trong bệnh viện nhiều ngày như thế, mẹ nó cậu còn có lương tâm không vậy?”
Sắc mặt Tiêu Dã như bị kích động, một hồi lâu sau mới nói: “Tôi không muốn ép anh ấy, tôi chỉ là…..”
“Bảy năm, anh Hải đã phải trả giá bao nhiêu có lẽ cậu hiểu rõ hơn tôi. Cái gì anh ấy cũng làm tốt nhất, anh ấy thật lòng đào luôn trái tim mình cho cậu, cậu không trân trọng, còn nhẫn tâm giẫm nó dưới chân, chả trách anh ấy không dám đối tốt với cậu nữa, còn cái cậu tiểu minh tinh kia qua ở với cậu vài ngày cậu liền hào phóng chi một số tiền lớn để dỗ cậu ta vui vẻ.”
“Tiêu Dã, Tiêu tổng, lòng người luôn sẽ lạnh, cậu biết không?”
Tiêu Dã bị mấy lời nói như pháo bắn liên tiếp của Dương Gia Lập làm cho ngốc, hơn nửa ngày cũng không đáp lại.
Cuối cùng Dương Gia Lập thở dài: “Tôi cùng lười nói với cậu, nếu có thời gian rảnh rỗi thì tôi thà đi bàn luận triết học nhân sinh với Tiểu Hoàng nhà tôi còn có giá trị hơn. Dù sao anh Hải cũng hết hy vọng với cậu rồi, cậu cứ gây sức ép đi, khiến anh ấy càng ngày càng xa cậu thì cậu liền thoải mái rồi. Chúc cậu và Phó Chu Minh sống cả đời với nhau, đừng có hối hận, tạm biệt.”
Dương Gia Lập sảng khoái đóng cửa lại.
Bên ngoài, Tiêu Dã nhìn cánh cửa bị đóng lại, hơn nửa ngày, không biết nhớ tới cái gì, ánh mắt hắn đột nhiên đỏ lên, khẽ nói: “Không phải, tôi không có…”
Dương Gia Lập không quan tâm Tiêu Dã ở ngoài đã đi hay chưa.
Cậu đi vào phòng ngủ của Diệp Đình lần nữa, nhìn Diệp Đình ngủ không yên tĩnh lắm, áo sơ mi bị đè ra mấy nếp nhăn.
Dương Gia Lập lấy bộ đồ ngủ màu xám của Diệp Đình trong tủ quần áo. đánh thức hắn dậy giúp hắn mặc quần áo vào.
Diệp Đình vô cùng mỏi mệt buồn ngủ, nửa híp mắt mặt áo ngủ vào.
Dương Gia Lập kéo cổ áo hắn, khẽ nói: “Hồi này người anh em của anh đến.”
Giọng nói Diệp Đình khàn khàn: “…..Tiêu Dã?”
Dương Gia Lập bình tĩnh ừ một tiếng: “Đến tìm em, bởi vì chuyện của anh Hải. Nhưng mà em ngứa mắt cậu ta lắm, mắng cậu ta một trận rồi, anh yên tâm, đây là chuyện của em và cậu ta, không liên quan đến anh đâu.”
Diệp Đình không trả lời, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Chờ đến khi hắn nằm xuống, Dương Gia Lập nhìn gương mặt có chút gầy hơn trước đây của hắn, hỏi: “Lần này rốt cuộc là bận cái gì thế, ngay cả cơm cũng không ăn tốt nữa, cứ cái đà này, cơ ngực sắp héo luôn rồi này.”
Diệp Đình mỉm cười: “Yên tâm, còn chưa khiến em chủ động thèm anh, dù có
thế nào cũng phải giữ nó lại chứ.”
Hắn hơi nhấc mí mắt lên, con ngươi đen sâu nhìn vào Dương Gia Lập: “Cuộc đấu thầu xây dựng các toà nhà Thương mại mới ở khu Hải An qua mấy ngày nữa sẽ bắt đầu. Từ khi anh nhận chức tới nay, đây là hạng mục đấu thầu có quy mô lớn nhất, tốn rất nhiều tâm tư cho nó. Càng đến gần ngày mở thầu anh lại càng không thể thả lỏng cho nên gần đây không quan tâm nhiều đến em, xin lỗi bé cưng.”
Dương Gia Lập lắc đầu, cười khẽ: “Anh yên tâm lo cho sự nghiệp trước đi, dù sao em cũng không chạy nữa.”
Diệp Đình cong môi.
Có lẽ đã mệt mỏi lâu rồi nên trái tim cũng kiệt sức đến buông thả. Diệp Đình vươn tay về phía Dương Gia Lập, có chút dịu dàng lẩm bẩm: “Không chạy là được. Bé cưng, hôn anh một cái được không, hôn rồi anh sẽ không thấy mệt nữa.”
Dương Gia Lập cười nhạo một tiếng, hồi lâu sau cậu đè bả vai Diệp Đình xuống, hôn lên môi hắn.
Đây là một nụ hôn dịu dàng vô cùng yên tĩnh.
Hôn xong, Diệp Đình giống như đã thoả mãn rất nhiều, đường nét khuôn mặt cứng rắn lạnh lùng thường ngày cũng dịu dàng xuống.
Dương Gia Lập kéo chăn cho hắn: “Ngủ đi, ngủ ngon.”
Diệp Đình nhẹ nhàng hừ một tiếng, nhắm hai mắt lại, giọng điệu mang theo ý cười: “Ngủ ngon, bé cưng.”
…..
Tiêu Dã ăn phải cục buồn bực từ Dương Gia Lập, vẻ mặt phức tạp rời đi.
Hắn ngây người ở công ty cả đêm, cái gì cũng không nhìn, chỉ nhìn chằm chằm vào tấm ảnh chụp gia đình bày trên bàn làm việc, hai mắt trống rỗng, ánh mắt khô khốc quên cả chớp mắt, không biết đang nghĩ cái gì.
Sau khi trời sáng, hắn quay về nhà.
Mở cửa nhà ra, nhìn thấy Triệu Hướng Hải mặc quần áo ôm Nhạc Nhạc muốn đi ra ngoài.
Sắc mặt Tiêu Dã lập tức căng chặt: “Hai người định đi đâu?”
Nhạc Nhạc không hiểu gì, còn vỗ tay cười: “Anh Lý nói hôm nay dẫn con đi chơi trò chơi, ba lớn cũng đi theo con. Anh Lý còn nói muốn cùng ba lớn đi xem phim, xem phim xong còn cùng nhau đi ăn nữa….:
Tiêu Dã tức giận: “Không được! Không cho đi!”
Triệu Hướng Hải lạnh lùng nhìn Tiêu Dã một cái, không để ý đến hắn.
Anh ôm Nhạc Nhạc ra ngoài.
Lúc lướt qua Tiêu Dã, Tiêu Dã vươn tay kéo cánh tay Triệu Hướng Hải lại, giọng điệu cứng ngắc nhưng lại giống như đang cầu xin: “Đừng đi được không, hay là, em đi cùng anh được không, cả nhà chúng ta lâu rồi…..”
Đôi mắt Triệu Hướng Hải lạnh lùng, ghé vào bên tai Tiêu Dã, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe thấy: “Cậu nói sai rồi. Gia đình này đã sớm không còn nữa.” Tiêu Dã ngẩn ra, hắn chỉ cảm thấy lồng ngực như bị cái gì đâm mạnh qua, đau đến chảy máu.
Hắn thấy Triệu Hướng Hải ôm Nhạc Nhac rời đi liền bước lớn xông lên, ôm Nhạc Nhạc ra khỏi vòng tay của Triệu Hướng Hải, cẩn thận đẩy Nhạc Nhạc đang bối rối ra ngoài cửa phòng, đóng sầm cửa lại, trong phòng chỉ còn một mình Triệu Hướng Hải.
Triệu Hướng Hải nheo mắt, không tức giận: “Cậu lại muốn làm cái gì?”
Tiêu Dã nhìn chằm chằm Triệu Hướng Hải thật lâu, nhưng không nói chuyện, giống như hắn đang rối rắm.
Khi thấy vẻ mặt của Triệu Hướng Hải trở nên cực kỳ không kiên nhẫn, Tiêu Dã cuối cùng cũng ra quyết định.
Hắn hít sâu một hơi, khẽ cắn môi.
Hai chân khuỵu xuống, phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Triệu Hướng Hải.