Hôm Dương Gia Lập xuất viện, thời tiết rất tốt.
Diệp Đình làm thủ tục xuất viện cho cậu, dẫn khỏi rời khỏi bệnh viện.
Vừa mới bước ra cửa lớn bệnh viện, Lý Đại và Lý Nhị như hai tên ngốc đứng phía trước chiếc Bentley màu đen của Diệp Đình, hai anh em mỗi người một cánh tay vòng thành hình trái tim kỳ quặc, cười hihi nói: “Anh Dương, xuất viện vui vẻ nha!”
Dương Gia Lập cười mắng: ”Hai cái đứa này, mất mặt quá đi.”
Lý Nhị sờ sờ mũi, cười nói: “Cái này không phải để làm anh vui vẻ sao.”
Lý Đại cũng gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: “Lúc trước anh mất tích hơn nửa tháng, chúng em sắp bị hù chết rồi.”
Dương Gia Lập vỗ vỗ ngực, vẫn là vẻ bảnh bao trẻ trung trước sau như một: “Bây giờ cũng không có chuyện gì, không cần lo lắng, ba đây còn có thể dẫn hai đứa con ngốc mấy người đi hát thêm mười năm nữa.”
Lý Nhị???
Diệp Đình từ nãy đến giờ không hề phát ra tiếng động đứng bên cạnh, trong mắt đều là dáng vẻ tinh thần dồi dào của Dương Gia Lập.
Hắn hơi cong môi lên, đi đến bên xe, mở cửa xe: “Bé cưng, đi thôi.”
Dương Gia Lập nhìn vào trong bệnh viện, nói: “Đợi lát đã, Vương Dương vẫn chưa ra.”
Lý Đại vừa nghe đến tên Vương Dương, sắc mặt liền lạnh xuống: “Anh Dương, anh chờ cậu ta làm gì. Loại người như cậu ta không đáng để anh đối xử tốt đâu, nói với cậu ta một câu em còn ngại nhiều nữa là.”
Dương Gia Lập nghiêm túc nói: “Đó là trước kia.”
Lý Nhị bĩu môi, hừ một tiếng: “Trước kia thì sao chứ, anh Dương, cho dù lần này cậu ta giúp anh trốn thoát nhưng em vẫn không thể tin được cái loại người chanh chua như cậu ta lại biết thật lòng hối cải đâu.”
Dương Gia Lập nhíu mày, vừa định nói rõ ràng với Lý Nhị, mới ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Vương Dương ôm đồ của cậu ta, đeo khẩu trang, cúi thấp đầu, thân thể gầy yếu đi theo dòng người ra khỏi cửa bệnh viện.
Dương Gia Lập vỗ vỗ bả vai của Lý Đại và Lý Nhị, thấp giọng dặn dò: “Lần sau anh sẽ nói rõ với mấy đứa. Hôm nay cho anh mặt mũi chút đi, lát nữa thái độ tốt một chút, đừng nói chuyện gì kích thích cậu ấy.”
Lý Nhị nhún vai, xem như là đồng ý.
Dương Gia Lập thả tay Diệp Đình ra, đi đến bậc thang đỡ Vương Dương đi xuống.
Vết thương trên đầu Vương Dương vẫn chưa khỏi hẳn, còn phải băng một lớp gạc trắng, trông có vài phần buồn cười.
Dương Gia Lập dẫn Vương Dương đi đến phía trước chiếc Bentley.
Diệp Đình thấy Dương Gia Lập ôm vai người khác, hắn cau mày lại, trong đầu dâng lên cảm giác chua chua khó chịu, nhưng lại không thể làm mất mặt Dương Gia Lập, cuối cùng hắn đè lại cảm giác khó chịu này xuống: “Lên xe đi.”
Diệp Đình muốn để Dương Gia Lập ngồi ở bên cạnh mình, Dương Gia Lập lại đẩy Lý Nhị lên ngồi ghế phó lái, tự mình ngồi vào ghế sau, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, cười hihi nói với Vương Dương: “Lại đây, ngồi bên cạnh anh nè.”
Vương Dương rụt rè gật đầu, ngồi vào trong.
Không khí bên trong xe trở nên có chút kỳ lạ.
Dù sao Diệp Đình cũng không thích nói chuyện, ngoại trừ Dương Gia Lập, lúc ở với những người khác hắn chính là phiến băng lạnh lùng không hé răng nửa lời; tuy rằng ban nãy Lý Đại và Lý Nhị đã hứa với Dương Gia Lập rằng sẽ có thái độ tốt với Vương Dương nhưng cuối cùng trong lòng vẫn không có cách nào đáp lời, chỉ có thể ngậm chặt miệng, tạm thời xem như không thấy người này.
Hình như Vương Dương biết mọi người trong xe không hoan nghênh cậu ta lắm.
Cậu ta cúi đầu ôm lấy đồ đạc của mình, yên lặng ngồi bên cạnh Dương Gia Lập, rất rụt rè cũng rất yên tĩnh,
Diệp Đình lái xe đưa Lý Đại và Lý Nhị về nhà trước.
Đợi Lý Đại và Lý Nhị xuống xe, vẫy vẫy tay đi xa, Dương Gia Lập mới khẽ thở ra, hỏi Diệp Đình: “Bây giờ đi đâu?”
Diệp Đình không trả lời, đánh tay lái vòng xe lại, ngón tay gõ gõ trên vô lăng giống như đang
tự hỏi cái gì. Đợi đến khi xe dừng đèn đỏ ở ngã tư hắn mới nghiêng đầu qua, thay vì nói với Dương Gia Lập thì hắn lại nói chuyện với Vương Dương, giọng nói nặng nề: “Diệp Phàm muốn gặp cậu, cậu có đi không?”
Ánh mắt Vương Dương thay đổi, lại cúi đầu xuống.
Sau khi Dương Gia Lập và Vương Dương được cứu ra, Diệp Đình cũng không rảnh rỗi ở nhà, hắn bắt đầu phản kích lại.
Lúc Dương Gia Lập bị bắt đi hơn nửa tháng, Diệp Đình cũng không phải là không có động tác gì. Ngược lại, ngoài việc phái một lượng lớn người đi tìm kiếm xung quanh, hắn còn bắt tay chuẩn bị không ít chiêu trò, chờ đến khi Dương Gia Lập thoát ra được hắn sẽ làm cho Diệp Phàm ngã ngựa hoàn toàn.
Hắn lục rất nhiều hồ sơ, tìm không ít người, cuối cùng moi ra được mấy bằng chứng cho thấy Diệp Phàm là tội phạm tình nghi có dính líu tới phạm tội thương mại, sau khi Dương Gia Lập được cứu ra, người của Diệp Đình đã khống chế Diệp Phàm, tống cổ Diệp Phàm đang muốn phát điên vào cục cảnh sát.
Chỉ cần bị tạm giam, sau này mọi thứ sẽ không thuận theo Diệp Phàm nữa.
Diệp Đình có vô số cách khiến Diệp Phàm thối rữa sinh trùng trong đó.
Vương Dương im lặng ngồi ở ghế sau hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên ngập ngừng nói: “Đi.”
Diệp Đình lái xe đến nơi Diệp Phàm bị tạm giam.
Toà án đã chính thức phê chuẩn lệnh bắt giữ, ít ngày nữa Diệp Phàm sẽ bị chuyển đến viện kiểm sát để xem xét phán quyết.
Sau nhiều ngày, cuối cùng cách một lớp tường thuỷ tinh, Vương Dương cũng gặp được Diệp Phàm ngồi ở sau lớp tường thuỷ tinh.
Sau khi Diệp Phàm bị tạm giam, khí chất cả người đều thay đổi, tóc tai lộn xộn không được xử lý, khuôn mặt gầy guộc muốn lõm vào trong, hắn ta nâng mí mắt lên, hốc mắt hãm sâu, trong mắt dày đặc những tơ máu, u ám và mất tinh thần không tả nổi.
Hắn cầm điện thoại, mở miệng ra tiếng nói khàn đặc doạ người: “Em đến rồi.”
Vương Dương cúi đầu không dám nhìn hắn.
Diệp Phàm nhìn Diệp Đình và Dương Gia Lập, cười liên tục: “Em trai và em dâu của tôi cũng đến rồi.”
Dương Gia Lập bị ánh mắt của hắn ta liếc qua, không biết tại sao lòng bàn tay lại đổ một lớp mồ hôi lạnh.
Cậu lén nắm lấy tay áo của Diệp Đình, Diệp Đình yên lặng ôm cậu đến bên mình, lòng bàn tay ấm áp phủ lên nắm tay của Dương Gia Lập, ánh mắt bình tĩnh đối diện với Diệp Phàm, hờ hững nói: “Mày muốn gặp Vương Dương thì tao đã dẫn cậu ta đến rồi. Muốn nói gì thì bây giờ nói luôn đi.”
Diệp Phàm từ từ nhắm mắt lại: “Tao không muốn thấy chúng mày, đi ra ngoài đi.”
Diệp Đình lạnh lùng cười một tiếng, kéo Dương Gia Lập ra ngoài.
Vương Dương ngồi trên ghế, hồi lâu sau mới cầm lấy ống nghe đặt lên tai.
Cậu không nhìn Diệp Phàm, hơn nữa ngày mới nghe thấy trong ống nghe truyền đến giọng nói khàn khàn chậm chạp mang theo một tia tâm tình phức tạp của Diệp Phàm, “…..Dương Dương, em ngẩng đầu lên nhìn tôi được không?”