Diệp Đình chở Dương Gia Lập về nhà.
Bị nhốt hơn nửa tháng, lại ở bệnh viện nhiều ngày như vậy, Dương Gia Lập sắp bị nghẹn chết rồi.
Cậu cực kì vui vẻ, mặt mày tươi như hoa, vui mừng giống như cầm tờ vé số trúng thưởng đi lãnh tiền.
Chờ Diệp Đình dừng xe lại, cậu lập tức mở cửa chạy ra ngoài, lòng bàn chân như đính một cái lò xo phòng vào biệt thự.
Diệp Đình vừa quay vô lăng đậu xe vừa bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của cậu, càng ngày càng cảm thấy cậu giống như chú cừu rung đùi đắc ý không tim không phổi hoạt bát chạy trên thảo nguyên rộng lớn.
Dương Gia Lập đẩy cửa ra, ngó đầu vào nhìn một vòng, trong nhà thay đổi không ít.
Chiếc rèm cửa vốn dĩ là màu xanh đậm vừa nặng vừa dày giờ đây đã trở thành màu vàng nhạt ấm áp, tấm thảy cũng thay đổi thành thảm nhung, giẫm lên lại càng thoải mái, trên sô pha có vài con cừu bông to lớn mà cậu chưa thấy bao giờ, chúng yên lặng ngồi dưới ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, giống như đang chờ đợi chủ nhân của mình trở về.
A Phúc và Tiểu Hoàng vốn đang ngồi trong ổ liếm láp cho nhau, hai tên nhóc kia vừa thấy Dương Gia Lập trở về liền chạy tới cọ cọ.
Dương Gia Lập ngồi xổm xuống sờ đầu Tiểu Hoàng, vuốt lông A Phúc, xoay người hỏi Diệp Đình: “Anh trang trí phòng sao?”
Diệp Đình bĩnh tĩnh cởi giày da thay sang dép lên, cười khẽ: “Em thích thì anh cũng thích.”
Dương Gia Lập nhướng mày, ừ một tiếng đầy thâm ý.
Cậu ngoắc ngoắc ngón tay với Diệp Đình.
Diệp Đình ngoan ngoãn xoay người cúi đầu xuống.
Dương Gia Lập thổi khí nóng: “Không tệ, dạy dỗ anh lâu như vậy, xem như anh thông minh, biết chút tình cảm rồi, ba anh cảm thấy khá vui mừng.”
Nói xong, cậu cắn một cái không nặng không nhẹ lên vành tai của Diệp Đình, đầu lưỡi như cố ý lại như vô tình liếm qua một chút.
Cả người Diệp Đình cứng đờ, ánh mắt lập tức thay đổi.
Chờ đến khi bình tĩnh lại, hắn nhìn vào mắt Dương Gia Lập, gần như hận không thể lập tức hôn chết cậu.
Dương Gia Lập nhìn phản ứng của hắn, ngửa đầu cười ha ha chuồn vào phòng bếp.
Tủ lạnh trong phòng bếp chứa đầy rau thịt mới tinh.
Dương Gia Lập thích thú, cũng không cảm thấy mệt mỏi, lập tức đeo tạp dề lên cổ, mở bếp, đổ dầu, thái rau, cho vào nồi, động tác thật sự lưu loát, bận bịu làm vài món ăn rồi bày hết chúng lên bàn.
Tám giờ rưỡi, bánh ngọt đặt làm ở Holyland giao tới.
Diệp Đình mở cửa nhận bánh ngọt từ người gia hàng, hắn mở hộp bánh ra nhìn.
Bên trong có tờ giấy nhỏ, viết một hàng chữ: Anh DƯơng, em vĩnh viễn sẽ không quên ân tình của anh.
Diệp Đình nhìn dòng chữ nhỏ này, lại nhìn trái tim màu đỏ được trang trí bằng mứt dâu tây trên mặt bánh, hắn hơi nhíu mày, cứ cảm thấy giọng điệu như vậy có chút kỳ lạ.
Dương Gia Lập làm xong đồ ăn, mời Diệp Đình ngồi xuống.
Diệp Đình nhận lấy đũa từ trong tay Dương Gia Lập.
Hai người đã lâu không ngồi đối diện ăn một bữa cơm ấm áp như này. Dương Gia Lập vừa nhét đồ ăn vào miệng, vừa không nhịn được ngẩng đầu nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Diệp Đình.
Nhìn tận mấy lần, Diệp Đình cũng khó hiểu ngẩng đầu lên hỏi: “Bé cưng, em nhìn anh như thế làm gì?”
Dương Gia Lập liếm môi, khẽ cười: “Chính là đang thưởng thức giá trị nhan sắc của người đàn ông của em đó, nhìn anh vẫn đẹp trai từ hồi đại học tới giờ, có nhiều người thèm anh như vậy mà anh vẫn chờ em về, em cảm thấy em được lợi lắm.”
Diệp Đình nhướng mày, thật ra hắn có chút kinh ngạc: “Tại sao hôm nay lại chủ động với anh như vậy?”
Dương Gia Lập dừng đũa, lấy từ trong ngực ra một chiếc đồng hồ bỏ túi sáng bóng.
Cậu mở chiếc đồng hồ bỏ túi đó ra, nhìn tấm ảnh chụp nho nhỏ trên đó, nói: “Hơn nửa tháng bị bắt nhốt trong chuồng chó, em đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều thứ.”
“Em nhớ lại lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhớ đến thái độ anh ghét bỏ em rồi từng ngày dần chuyển tốt, nhớ đến hình ảnh mỗi khi anh chạy xe đạp chở em băng qua con đường đầy cây cao trong trường, nhớ đến mỗi mùa đông em đều sẽ chui vào áo lông của anh, vừa dựa vào người anh sưởi ấm, vừa mơ màng học từ đơn…..”
“Diệp Đình, em cảm thấy, cả đời này của em, sẽ không có đoạn tình cảm nào tốt hơn đoạn tình cảm này.”
Ánh mắt Diệp Đình trầm xuống, nắm lấy tay Dương Gia Lập, ngón tay phủ lên lớp vỏ cứng bên ngoài đồng hồ bỏ túi.
Cái mũi Dương Gia Lập cay cay, cười nói: “Em nghĩ, liền cảm thấy rất buồn cười.”
Diệp Đình hỏi cậu: “Cười cái gì?”
Dương Gia Lập hít hít mũi: “Hồi đại học chúng ta ở bên nhau bốn năm, chia tay năm năm, lúc gặp lại, anh giận em, em giận anh, anh cố tìm cách ép em đi đến đường cùng để em chịu khổ, em cố hết sức tránh
xa sự khống chế của anh, cứ giày vò qua giày vò lại, náo loạn giống như kẻ thù của nhau. Đến bây giờ khi nhìn lại, nhiều năm như vậy, rõ ràng anh vẫn còn thích em, em cũng vẫn còn thích anh.”
Diệp Đình đứng dậy ngồi xuống cạnh Dương Gia Lập, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.
Dương Gia Lập ngẩng đầu, đôi mắt đen láy ươn ướt, giọng nói run run: “Diệp Đình, chúng ta hoàn toàn làm hoà đi.”
Diệp Đình mỉm cười vuốt ve mặt cậu: “Không phải chúng ta đã làm hoà từ lâu rồi sao?”
Dương gia Lập lắc đầu: “Lúc trước em nói chúng ta bắt đầu từ bạn bè, nhưng bây giờ em đã suy nghĩ lại rồi.”
“Anh Đình, chúng ta ở bên nhau lần nữa đi.”
Diệp Đình sửng sốt vài giây, hắn cúi đầu, như không thể tin được nhìn vào hai mắt ngập tràn mong đợi của Dương Gia Lập.
Hơn nửa ngày Diệp Đình mới hoàn hồn lại, trong giọng nói có chút khàn khàn: “…Bé cưng, em chắc chắn?”
Dương Gia Lập đá Diệp Đình một cái: “Làm sao, anh còn không vui sao?”
Diệp Đình vội vàng lắc đầu, chờ đến khi hắn phản ứng lại thì hai tay đã nhanh hơn não ôm lấy eo Dương Gia Lập, siết chặt cậu vào trong lòng mình, đôi mắt lén ửng hồng: “Cả đời này anh cầu còn không được.”
Dương Gia Lập chôn mặt mình vào hõm cổ của Diệp Đình, nghe thấy hơi thở trên người của hắn.
Diệp Đình cười hỏi cậu: “Em còn nhớ không, nửa tháng trước chúng ta có cược một ván.”
“Chúng ta cược ai sẽ thèm ai trước, nếu như em thèm cơ thể của anh trước vậy thì em thua, còn nếu anh thèm em trước thì là anh thua, anh phải để tuỳ tiện xử lý anh.
Dương Gia Lập ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt rạng rỡ: “Vâỵ thì sao?”
Diệp Đình thở dài, hắn hôn lên mặt Dương Gia Lập một cái: “Anh nhận thua rồi.”
Dương Gia Lập nghi ngờ à một tiếng.
Diệp Đình bất đắc dĩ cười khổ: “Anh vẫn luôn nghĩ mình có đủ kiên nhẫn. Nhưng những lúc đối diện với em, chỉ cần em nghiêm túc nói một câu thích anh, điều đó khiến anh rung động hơn bất kỳ thứ gì khác, anh thua, tình nguyện chịu thua.”
Diệp Đình ghé vào bên tai cậu khẽ hỏi: “Vậy nên, bé cưng muốn xử lý anh thế nào đây?”
Dương Gia Lập xoay người, khoá ngồi trên người Diệp Đình, mỉm cười suy nghĩ vài giây, cái tai bỗng nhiên đỏ bừng lên.
Cậu mỉm cười hì hì, tiến sát đến bên tai Diệp Đình, khẽ nói mấy câu.
Diệp Đình ngạc nhiên nhướng mày: “Em muốn…..Em nói thật sao?”
Dương Gia Lập cười nhạo hắn:”Không dám hả?”
Diệp Đình yên lặng nhìn Dương Gia Lập vài giây, đột nhiên hắn đứng dậy, trong mắt bốc lên ngọn lửa lớn, duỗi ta bế ngang Dương Gia Lập lên, bước nhanh đến cửa phòng ngủ, dùng chân đá mở cửa ra, ôm Dương Gia Lập đè lên giường.
Dương Gia Lập tự kéo áo mình xuống, trong nụ cười có một tia gợi tình.
Diệp Đình bị kích động đến mức hơi thở cũng bắt đầu trở nên nặng nề.
Một tay hắn giam cầm chiếc eo của Dương Gia Lập, một tay mạnh mẽ cởi bỏ nút áo trên áo sơ mi của Dương Gia Lập, vừa bắt nạt, vừa cẩn thận vừa cấp bách cuồng nhiệt hôn lên khóe môi Dương Gia Lập.
Dương Gia Lập trêu chọc hắn: “Tài xế Diệp, anh nhịn bao lâu rồi, sao lại nóng vội thế chứ.”
Đôi mắt Diệp Đình tối sầm xuống, ngón tay bắt lấy cằm Dương Gia Lập: “Đợi lát nữa em sẽ biết.”
Diệp Đình chặn môi Dương Gia Lập lại, giống như thổi kèn phát lệnh xâm lược.
Ngay khi bọn họ đang hôn sâu, chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường của Diệp Đình đột nhiên reo lên.
Dương Gia Lập giãy ra khỏi lồng ngực của Diệp Đình, buồn rầu rên rỉ: “Điện thoại của anh kêu kìa.”
Diệp Đình nhìn cũng không nhìn, duỗi tay nhấn tắt điện thoại: “Mặc kệ đi.”