*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai mắt Dương Gia Lập háo hức nhìn Diệp Đình.
Diệp Đình không chút nể tình, hắn lắc đầu nói thẳng: “Không thế nào cả.”
Dương Gia Lập mở to mắt, nhe răng nanh giống như chú chó nhỏ: “Em cho anh một cơ hội để nói lại.”
Diệp Đình cười cười, ôm Dương Gia Lập vào lòng, hôn lên cổ cậu một cái, dịu dàng nói: “Ý tưởng này của em rất thông minh, xem như không tồi, cực kì có tính xây dựng. Nhưng mà bé cưng, có thể em đã nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tốt quá rồi.”
Dương Gia Lập nhíu mày: “Là sao?”
“Có lẽ Vương Dương sẽ nghe theo em, gia nhập vào nhóm của em, nhưng hai người họ Lý kia thì sao, bọn họ sẽ đồng ý sao, bọn họ có thể ở cùng một chỗ với Vương Dương sao. Cho dù bọn họ đồng ý tiếp nhận Vương Dương, nhưng hợp đồng của các em làm sao bây giờ, ừm, cho dù anh giúp em xử lý chuyện hợp đồng, vậy thì bốn người các em định sẽ đối diện với công chúng thế nào đây?”
Dương Gia Lập bị Diệp Đình nói tới đau đầu.
Mấy vấn đề Diệp Đình chỉ ra đều rất thực tế, cậu muốn phản bác lại cũng không tìm ra lý lẽ nào để nói.
Dương Gia Lập vốn đang rất phấn khởi thì bị Diệp Đình dội một gáo nước lạnh, cả người lại xìu xuống.
Cậu chỉ có thể tức giận siết nắm tay, nhắm chuẩn vào lồng ngực hắn, đánh bịch bịch vào lồng ngực to lớn của Diệp Đình như một con Marmot*. Phát tiết xong, cậu ngồi nghỉ ngơi một lát, nhăn mặt nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ hơn nửa ngày rồi lại thẳng eo lên, chuẩn xác nói: “Mặc kệ, vấn đề luôn cần phải giải quyết, không thử làm sao biết không được chứ.”
*Marmot: tên gọi của loài sóc đất khổng lồ. Là con này nèDiệp Đình thở dài: “Bé cưng, không cần miễn cưỡng.”
Dương Gia Lập lại sinh khí dồi dào, khí phách hiên ngang nói: “Em cứ muốn miễn cưỡng.”
Cậu di chuyển người mình, khoé ngồi trên hai chân thon dài rắn chắc của Diệp Đình, bóp lấy khuôn mặt Diệp Đình, hừ cười nói: “Có một số việc không cố làm thì sao biết nó không được. Nếu như năm đó em không cố gắng, không bày cách, vứt bỏ hết mặt mũi để theo đuổi anh, thì bây giờ em còn có thể ném anh lên giường sao?”
Diệp Đình nheo mắt nhìn cậu, cổ họng có chút khô khốc.
Hắn cong môi, mỉm cười nói: “Ném lên giường, câu này nói không tồi nha.”
Thắt lưng Diệp Đình dùng chút lực trở mình đè Dương Gia lập xuống dưới người mình, đôi mắt âm u như mãnh hổ săn mồi, trông vô cùng có tính xâm lược và hung bạo: “….Vừa đúng chuyện anh đang muốn làm.”
Dương Gia Lập đá hắn một cái, cười khúc khích: “Được rồi, bây giờ là mấy giờ rồi, vẫn nên đi ngủ thôi.”
Diệp Đình nghiến răng cười: “Làm sao, chọc anh xong rồi thì muốn phủi tay mặc kệ sao?”
Dương Gia Lập bị ánh mắt nghiêm nghị như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vào bụng của hắn dọa sợ, tìm mọi cách vẫn không giãy khỏi hắn được, cậu giả vờ liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ không tồn tại, ra vẻ ngáp dài một cái: “Aiii, không ngờ đã trễ như vậy rồi, buồn ngủ quá đi thôi, không mở mắt ra nổi luôn nè, em cảm thấy em….”
Còn chưa nói xong, Dương Gia Lập đã nghiêng đầu, bắt đầu ngái khò khè như chú heo con.
Diệp Đình không ngờ cậu còn có thể chơi xấu như vậy, nhất thời giận tới bật cười.
Nhìn dáng vẻ giả bộ ngủ của Dương Gia Lập, Diệp Đình muốn ăn thịt cừu cũng không thể ra tay được, hắn chỉ đành nằm xuống, ôm chặt Dương Gia Lập vào trong lòng mình, để cậu vùi đầu vào ngực mình.
Nghĩ lại vẫn còn chút tức giận, Diệp Đình vỗ vỗ sau lưng Dương Gia Lập, nhân tiện cắn cái tai cậu một cái, hung dữ nói: “…..Ngày mai anh nhất định phải ăn được thịt cừu.”
Dương Gia Lập chột dạ, càng cố gắng giả
vờ ngáy khò khò.
Diệp Đình cười lắc đầu, hắn sờ đầu Dương Gia Lập, hôn lên tóc cậu: “Ngủ ngon.”
Ngày hôm sau Dương Gia Lập lại đi đến bệnh viện một chuyến.
Sau khi Vương Dương được cứu, cậu ta luôn lâm vào hôn mê. Giữa chừng có ngẫu nhiên tỉnh lại một hai lần, nhưng tinh thần không tốt lắm, luôn trong trạng thái mơ màng, tạm thời không thể giao tiếp tỉnh táo.
Dương Gia Lập chỉ có thể để cậu ta nghỉ ngơi trước, dặn dò y tá cẩn thận chăm sóc.
Rời khỏi bệnh viện, Dương Gia Lập ngồi xe đến công ty, tìm thấy Lý Nhị và Lý Đại trong phòng tập luyện.
Cậu chào hỏi Lý Đại và Lý Nhị, cùng bọn họ ngồi trong phòng trà nhỏ bên cạnh phòng tập luyện, vẻ mặt cậu trông có chút đấu tranh, giống như đang cân nhắc xem nên mở miệng như thế nào.
Lý Nhị cười nói: “Anh Dương. anh có chuyện gì thì nói đi, giữa chúng ta còn cần lo lắng cái gì nữa.”
Lý Đại cũng gật đầu, vẻ mặt điềm tĩnh.
Dương Gia Lập nhìn họ một lát, khẽ cắn môi nói ra ý định muốn cho Vương Dương gia nhập vào tổ đội cho Lý Nhị và Lý Đại nghe.
Còn chưa nói xong, Lý Nhị đã khoa trương à một tiếng trước: “Vương Dương? Anh Dương, anh không bị sao chứ?”
Dương Gia Lập chắp hai tay lại với nhau: “Anh nói thật mà, anh thật sự muốn cho Vương Dương vào đội đó.”
Lý Nhị khó xử nhìn Lý Đại.
Lý Đại ngược lại khá bình tĩnh, không chút gợn sóng nhấp một ngụm trà, nói: “Em không đồng ý.”
Dương Gia Lập thở dài, thề non hẹn sắt nói: “Anh đảm bảo với mấy cưng, Vương Dương thật sự đã hối cải rồi. Cậu ấy biết mình đã làm sai cái gì rồi, hơn nữa cũng đã trả giá đắt. Bây giờ cậu ấy không còn là tên Vương Dương kia nữa, cậu ấy….”
Lý Nhị bĩu môi: “Cho dù có trở thành Nữu Hỗ Lộc* thị thì Vương Dương cũng không thể.”
*Một họ của người Nữ Chân rất phổ biến triều nhà Thanh.Lý Đại đặt ly trà xuống, ngẩng đầu dậy.
Bình thường Lý Đại là một người rất đàn ông, bởi vì hắn thường xuyên tập thể hình, dáng người cường tráng, trên mặt thường mang theo nụ cười chất phác, luôn cho người khác cảm giác hắn cực kỳ thật thà, tính tình dịu dàng, phong thái chính chắn.
Nhưng hôm nay vẻ mặt hắn lại đặc biệt nghiêm túc dứt khoát, nói: “Anh Dương, tính cách của em anh biết mà, yêu ghét rõ ràng, thích là thích, ghét là ghét. Em thích tính cách của anh, khâm phục tài năng của anh, cho nên anh muốn làm gì, em nhất định sẽ theo anh vô điều kiện.”
“Nhưng em đã nhìn thấy một mặt kia của Vương Dương, em kinh tởm cậu ta, cho nên cả đời này cũng sẽ không có chuyện em xuất hiện cùng một người như thế. Huống chi giang sơn dễ đổi, bản tính có dời, em tuyệt đối sẽ không tin cậu ta thật sự hối cải. Em hy vọng cậu ta lăn càng xa càng tốt, em không thể đồng tình với cậu ta, cho nên anh Dương, tên Vương Dương đó, em không chấp nhận.”