Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

15: Bị Nhục Nhã Trước Mặt Mọi Người


trước sau


Diệp Đình ngồi ở mép giường Dương Gia Lập, suy nghĩ rất nhiều thứ.

Hắn nhìn gương mặt đang ngủ ngoan ngoãn của Dương Gia Lập, trong lòng có chút xúc động nhớ tới khoảng thời gian hắn cùng cậu sống bên ngoài trường.

Đó là một đoạn thời gian vô cùng đáng nhớ.

Sau khi học ở trên lớp xong, hắn liền cùng Dương Gia Lập trở về nhà của bọn họ.

Hắn sẽ bận học mấy thứ xử lý thương vụ hạng mục thực tiễn, còn Dương Gia Lập thì như một báu vật sống ồn ào bên cạnh hắn.

Mỗi khi màn đêm buông xuống, những ngọn đèn dầu lộng lẫy sáng rực bên ngoài.

Bọn họ lập tức sẽ sống trong một không gian riêng tư chỉ thuộc về họ, không một ai có thể quấy rầy, không cần chú ý đến thân phận đồng tính, không cần quan tâm đến ánh mắt định kiến của bạn học hay bất cứ giáo viên nào.

Hắn có thể kinh thường phá vỡ điều cấm kỵ đó, vui vẻ mà bắt lấy Dương Gia Lập cả ngày tràn đầy năng lượng hi hi ha ha, đem cậu làm đến long trời lở đất, chết đi sống lại.

Diệp Đình vuốt ve mái tóc ngắn bên tai Dương Gia Lập, cúi đầu xuống.

Hắn ở bên tai Dương Gia Lập nhẹ nhàng nói: “Tôi rất hi vọng em có thể giống như trước đây, từ thể xác đến trái tim, một phút cũng không muốn rời xa tôi.

Tôi cũng sẽ không nỡ khiến em tổn thương, dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng nguyện ý cưng chiều em”
Nói đến đây, ánh mắt Diệp Dình bỗng nhiên tối sầm lại: “Nhưng tại sao em lại dễ dàng nói ra hai chữ chia tay như vậy?”
Hắn cúi người xuống gần hơn, khoé miệng cong lên nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo: “Bé cưng, em thực sự làm tôi tức giận rồi.”
Dương Gia Lập dường như cảm nhận được cái gì đó, bất an động đậy thân mình.

Diệp Đình chầm rãi ngồi thẳng lại, hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Bây giờ em đã ở chổ của tôi rồi, cứ như thế, dù đem em khoá lại cũng được, nhốt lại cũng vậy, em có chạy cũng chạy không được.

Là em ép tôi phải dùng đến thủ đoạn này, cho nên dù tương lai có xảy ra chuyện gì đi nữa, em cũng không được phép trách tôi, tất cả đều là em nên chịu.”
Giúp Dương Gia Lập kéo lại góc chăn, hắn cúi đầu hôn lên môi Dương Gia Lập vài cái, sau đó đứng lên rời khỏi phòng.

Hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, cánh cửa vang lên một tiếng “lách cách”.

Cực kì giống với âm thanh con mồi sa chân vào lưới.


….[comchientrungne.wordpress.com]
……
Thời điểm Dương Gia Lập tỉnh dậy là 7 giờ rưỡi.

Vội vàng rời khỏi giường, sau khi rửa mặt thì cậu nhanh chóng đi vào phòng bếp làm bánh nướng như thoả thuận.

Cậu đã lâu chưa làm món bánh áp chảo này, tay nghề khó tránh khỏi có chút không quen.

Mặt bánh bị lật muộn trở nên cháy xém.

Cậu cau mày đem cái bánh bị cháy đen bỏ vào thùng rác.

Dương Gia Lập suy nghĩ một chút, định tìm một thứ tương tự như xẻng gỗ để sử dụng.

Nhưng sau khi tìm kiếm khắp bếp vẫn không thấy, cậu chỉ có thể đi ra phòng khách tìm thử, cậu mở tủ đựng đồ trong phòng khách ra.

Ngay khi cậu mở cái ngăn kéo nhỏ trong tủ, tầm mắt cậu lập tức đóng băng.

Một vài hộp “áo mưa” chưa mở, mấy lọ chất lỏng trong suốt như gel.

Còn có một cái…hình như là còng tay.

Dương Gia Lập cầm cái còng tay đó lên, nhìn mặt ngoài sáng bóng của nó, khoé miệng không tự chủ mà giật giật một cái.

Tự nhủ, cái tên cẩu tặc Diệp Đình này, không ngờ chơi trên giường càng ngày lại càng cuỗng dã như vậy, không biết một Tiểu Hạ thân hình gầy gò như thế có nuốt nổi cái nết biến thái to đùng này của hắn không?
Diệp Đình tắm rửa xong thì đi xuống lầu, hắn mặc một bộ tây trang, thoạt nhìn phong thái nho nhã, dáng vẻ lịch lãm, tinh thần phấn chấn.

Trong lúc ăn sáng, Dương Gia Lập vẫn luôn nhìn trộm Diệp Đình.

Cậu nhìn dáng vẻ ưu tú đứng đắn trong bộ áo sơ mi trắng cùng cà vạt đen của Diệp Đình thì không khỏi chửi thầm: Ở ngoài mặt thì tỏ vẻ lịch sự, lên giường liền chơi trò còng tay đè người khác, giả vờ chính nhân quân tử cái rắm.

Ở trong lòng cậu thầm cảm thán, Tiểu Hạ à Tiểu Hạ, người ở trên cậu lại là kẻ mặt người dạ thú như vậy, khổ cho cậu rồi.

Cậu vừa muốn thu hồi tầm mắt, không hiểu sao Diệp Đình vốn đang ngồi nghiêm túc trả lời email của cấp dưới lại đột nhiên ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đang nhìn trộm của cậu.


Diệp Đình nhíu mày, không vui nói: “Cậu nhìn cái gì?”
“Không có gì.” Dương Gia Lập mất tự nhiên xoay đầu đi.

Yên lặng một lúc lâu, cậu không nhịn được bèn mở miệng hỏi: “Cái biệt thự này chỉ có hai chúng ta sống thôi sao, Tiểu Hạ đâu?”
Diệp Đình vuốt ve máy tính bảng, trên mặt không xuất hiện biểu cảm nào: “Tại sao em ấy phải ở đây?”
Dương Gia Lập bĩu môi: “Cậu ấy không phải đang là người của anh sao?”
Diệp Đình ngẩng đầu liếc nhìn Dương Gia Lập một cái, trong mắt không hề gợn sóng: “Em ấy nói em ấy có nhà ở, em ấy so với cậu thì hiểu chuyện hơn nhiều”.

Uống một ngụm trà, Diệp Đình nhàn nhạt nói: “Hơn nữa, tôi không thích sống chung với người khác.”
Dương Gia Lập giật giật khoé miệng: “Vậy mà anh còn ép tôi vào ở?”
“Cậu chỉ là người nấu bữa sáng”, Diệp Đình cúi đầu tiếp tục nhìn màn hình, hơi cười nhạo: “Còn không bằng cả bảo mẫu, đừng có tự mình đa tình.”
Dương Gia Lập bị Diệp Đình làm cho nghẹn một họng, cũng không thèm nói nữa.

Chỉ là, khi ăn bánh cậu lại cắn xuống cực kì hung ác, giống như cái cậu ăn không phải là bánh mà là thịt của Diệp Đình.

Ăn sáng xong, Diệp Đình lái xe đến công ty.

Dương Gia Lập ngồi ngây ngốc một mình trong ngôi biệt thự lớn, có chút nhàn đến hoảng sợ.

Cậu cũng không biết mình phải làm gì, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, là Lý Đại gọi đến.

Cậu nhận điện thoại, còn chưa có mở miệng thì liền nghe thấy âm thanh từ cõi lòng hưng phấn kích động của Lý Đại ở đầu dây bên kia, nói vói cậu rằng ban tổ chức tiệc tối đó đã thêm buổi biểu diễn của họ vào lại, đồng ý cho họ lên sân khấu, buổi tối ngày mai qua đó diễn tập một lần.

Dương Gia Lập vừa nghe tin này thì vui mừng đến ngốc.

Không nghĩ tới cậu chỉ vừa mới đáp ứng điều kiện của Diệp Đình, Diệp Đình liền xử lí chuyện này thoả đáng.

Vẫn còn đáng tin cậy.

Cậu vội vàng đi khôi phục lại bản nhạc.

Buổi chiều hôm sau, Dương Gia Lập đã chuẩn bị chỉnh tề, bắt taxi đi tới trung tâm biểu diễn.


Khi đã gần đến trung tâm biểu diễn, Lý Đại lại điện cho cậu lần nữa.

Dương Gia Lập nhận điện thoại, hỏi: “Lý Đại, cậu và Lý Nhị chưa đến hả? Đừng có đến muộn đó.”
Âm thanh Lý Đại có chút nôn nóng: “Chúng em đến từ sớm rồi, Dương ca, anh nhanh chạy đến đây đi.”
Dương Gia Lập nghe thấy giọng nói của Lý Đại không giống bình thường, trong lòng liền trở nên căng thẳng: “Làm sao vậy?”
“Anh mau đến đây đi”, giọng nói Lý Đại bên kia xen lẫn những tiếng động ồn ào, ầm ĩ, giống như đã xảy ra chuyện không hay rồi: “Em với Lý Nhị đang ở hậu trường của trung tâm diễn xuất, Lý Nhị đánh nhau với người ta rồi!”
Trái tim trong lòng của Dương Gia Lập bỗng đập mạnh một cái, đang muốn mở miệng hỏi hắn thì tài xế phía trước đã ngừng xe: “Cậu đẹp trai ơi, tới nơi rồi nè.”
Mở cửa bước xuống xe, Dương Gia Lập chạy như bay đến trung tâm diễn xuất.

Sau khi đi vài vòng trong trong hậu trường rộng lớn như mê cung, cậu cuối cùng cũng tìm được

Lý Đại và Lý Nhị đang đứng ở phía trước cửa phòng nghỉ.

Lý Đại cùng Lý Nhị đứng giữa đám người, Lý Đại thì vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng còn Lý Nhị hình như đang rất kích động, gắt gao nắm chặt nắm tay, gân xanh nổi lên, nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đỏ bừng.

Dương Gia Lập vội vàng đẩy đám người ra đi đến bên cạnh bọn họ: “Sao lại thế này?”
Lý Đại thấy Dương Gia Lập thì nhẹ nhàng thở ra, vội giải thích: “Dương ca, chuyện là như thế này.

Chúng em tới hậu trường được đạo diễn sắp xếp cho phòng nghỉ, vừa mới bước vào đặt đồ xuống thì cái tên Nhiếp Duẫn này liền mang theo người đại diện vào, nói muốn ở một mình trong phòng nghỉ rồi bảo tụi em cút ra, sau đó ném đồ đạc của chúng ta ra ngoài.

Hơn nữa, còn ném hỏng cây đàn ghi-ta của chúng ta, Lý Nhị do tức giận quá nên đã cãi nhau với bọn họ.”
Dương Gia Lập vừa nghe xong thì cau mày nhìn về phía đối phương.

Chàng trai đối diện tên Nhiếp Duẫnn này mặc trên người một chiếc áo bành tô, cao ráo đẹp trai, cậu ta có một ánh mắt xinh đẹp vô cùng, chỉ là ánh mắt của cậu ta cao ngạo hờ hững, cả người giống như không thèm để ai vào mắt.

Mà cái tên Nhiếp Duẫn này không chỉ một mình Dương Gia Lập biết, mà tất cả mọi người ở đây không ai là không biết hắn.

Nhiếp Duẫn cũng là một ca sĩ, thời gian ra mắt tuy là ngắn nhưng dựa vào tài hoa và vẻ bề ngoài của mình, một đường liền có ông chủ không ngại chi tiền cho hắn.

Chỉ mới sau hai năm đã bạo hồng hết nửa bầu trời, nổi bật vô song.

Đi bên cạnh Nhiếp Duẫn còn có người đại diện của hắn, đang thận trọng dỗ dành hắn: “Duẫn ca, anh đừng có nóng giận mà, chúng ta diễn tập xong còn phải nhanh chóng đi bồi Diệp Tổng ăn cơm nữa.

Cần gì phải hao tâm tổn sức với mấy bọn tôm cá hôi hám này? Cứ giao cho tôi xử lí đi nha.”
Nhiếp Duẫn nhàn nhạt mà ừ một tiếng, cúi đầu nghịch chiếc đồng hồ trên cổ tay của mình.

Người đại diện nhanh chóng đi tới đứng trước mặt bọn họ, há mồm ra hung hăng quở trách: “Các người ồn ào cái gì? Duẫn ca phải diễn tập, cần phải yên tĩnh nghỉ ngơi.

Các người là cái thá gì hả, còn dám vô đây giành phòng nghỉ?”
Lý Nhị tức giận trừng to hai mắt cãi lại: “Phòng nghỉ này có một nửa là của chúng tôi! Dựa vào cái gì mà hắn muốn một mình độc chiếm hả?!”
Người đại diện nhướng mày, liếc mắt nhìn kĩ Lý Nhị một cái, cười nhạo: “Tiểu tử, cậu mới vào nghề hả?”
Dương Gia Lập kéo Lý Nhị về phía sau mình, đứng che trước hắn, nhìn thẳng vào mắt người đại diện: “Cô muốn thế nào?”

Người đại diện nhíu mày: “Cậu là ai?”
“Tôi với bọn họ là một nhóm, tôi là nhóm trưởng.

Có chuyện gì thì nói với tôi.”
Người đại diện trợn trắng mắt, ha hả cười lớn một tiếng: “Được rồi, thật là thú vị, cái nhóm gì mà không ai thèm quan tâm đến, lại còn dám tìm tới trước mặt Duẫn ca.

Tiểu tử, Duẫn Ca là tiền bối của mấy người đó, anh ấy đây là giáo huấn các cậu, đó là việc tiền bối chỉ dạy cho hậu bối.

Các người không chịu để tâm nghe dạy bảo mà còn muốn gây chuyện.

Thế nào, cảm thấy chính mình đủ ghê gớm rồi, muốn rung chuyển trời đất luôn hả?”
Dương Gia Lập nghe giọng điệu mỉa mai âm dương quái đản này, giọng nói cũng trầm xuống: “Nhiếp Duẫn nổi tiếng, tôi biết.

Nhưng danh tiếng là danh tiếng, trên bảng hiệu phòng nghỉ này có viết tên chúng tôi, chúng tôi có một phần, anh ta dựa vào cái gì mà đòi đuổi chúng tôi đi? Còn ném hỏng cả đàn ghi-ta của chúng tôi, đến một câu xin lỗi cũng không có sao?”
Người đại diện chớp chớp mắt, vẻ mặt đầy ngạc nhiên: “Xin lỗi? Xin lỗi cậu???”
Cô ta như thể không nói nên lời, điên cuồng lắc đầu: “Tiểu tử, cậu hình như không rõ vị trí của Duẫn ca cho lắm, có biết thế lực phía sau Duẫn ca không nên trêu vào như thế nào không? Tôi đây nói cho cậu biết, sau khi diễn tập kết thúc, Duẫn ca sẽ đi tham gia buổi tiệc tối với mấy đại đầu tư, có đủ điều kiện đi ăn tối với Nguyễn tổng, còn cùng với chủ tịch tập đoàn Nhiễm Vựng, Diệp tổng ngồi ăn cùng.

Còn cậu, vĩnh viễn cũng không thể tiếp xúc với mấy nhân vật lớn như thế này đâu.

Cậu chỉ xứng ăn hộp cơm 13 tệ do ban tổ chức phát cho thôi, dù có ngưỡng mộ mấy thứ này cậu cũng không thể có được đâu.

Hiểu chưa hả?”
Sắc mặt Dương Gia Lập lạnh lùng, chế nhạo nói: “Xin lỗi, tôi không hiểu.

Tôi chỉ biết rằng làm sai thì nên xin lỗi.”
Người đại diện thấy cậu hồ đồ ngang bướng thì than một tiếng: “Cái người này….ay.”
“Nói với hắn nhiều như vậy làm gì.”
Cái người tên Nhiếp Duẫn nãy giờ vẫn không nói một lời bỗng nhiên lên tiếng.

Cậu ta nâng mí mắt lên, ánh mắt lạnh nhạt không cảm tình quét trên người Dương Gia Lập một cái, bình tĩnh nói: “Cậu là người đầu tiên dám nói chuyện với tôi như thế này.

Nếu cậu có gì đó đáng để tôi liếc mắt một cái thì có thể tôi sẽ nghĩ đến chuyện xin lỗi cậu.

Nhưng rõ ràng, cậu chỉ là một con chó vô danh, cậu không có tư cách.”
Cậu ta chậm rãi đứng lên đi đến trước mặt Dương Gia Lập, bỗng nhiên cười nói: “Nếu muốn tôi xin lỗi, cũng được thôi.”
Vừa dứt lời, cậu ta liền nâng tay lên, trước ánh nhìn khiếp đảm của những người còn lại, không do dự tát một cái tát mang tên “dạy dỗ” xuống mặt Dương Gia Lập.

Hắn đánh rất mạnh, Dương Gia Lập suýt chút nữa đã không đứng vững, trên khuôn mặt liền hiện ra 5 dấu ngón tay đỏ tươi.
Nhiếp Duẫn cười nói: “Đây là lời xin lỗi của tôi.”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện