Mẹ Diệp Đình sững sờ một lát.
Giống như không ngờ Diệp Đình sẽ đột ngột nói chuyện nghiêm túc như vậy.
Bà nhìn ánh mắt không mấy thân thiết của Diệp Đình, lúc lâu sau mới thở dài: “Mấy lời này của con có chút tùy hứng. Diệp Đình, con đã cảm thấy mình suy xét cẩn thận hôn nhân của mình chưa?”
Diệp Đình cong môi cười: “Vậy mẹ muốn thế nào?”
Vẻ mặt mẹ hắn hơi thu lại, nói: “Con là con mẹ, điều kiện của con cực kỳ tốt, mẹ thấy con hẳn nên thận trọng cân nhắc lại việc chọn bạn đời đi. Tình cảm đều có thể từ từ bồi dưỡng ra được.”
“Mẹ muốn con bồi dưỡng tình cảm với người khác?”
Bành Lệnh Nghi gật đầu: “Bên cạnh con nhiều người ưu tú như vậy, tại sao không thử một lần.”
Ánh mắt Diệp Đình lạnh lùng: “Ví dụ như?”
Bành Lệnh Nghi gương cười: “Ví dụ như đứa nhỏ nhà họ Hạ đó, mẹ thấy cậu ta cũng không tồi đâu.”
Diệp Đình nhíu mày, không nhịn được giễu cợt một tiếng.
Hắn còn tưởng mẹ hắn cho hắn người nào.
Hoá ra chọn tới chọn lui lại chọn lên đầu Tiểu Hạ.
Bành Lệnh Nghi thấy hắn cười, còn tưởng rằng hắn cũng có ý định đó, lúc này càng thêm sốt ruột nói: “Con xem Tiểu Hạ đi, dáng vẻ tốt, vừa mới tốt nghiệp chưa bao lâu đã tiếp quản công ty, năng lực cũng không tệ. Mẹ cảm thấy đây mới chính xác là dáng vẻ bạn đời của con, cậu Dương Gia Lập kia……”
Bành Lệnh Nghi nói xong, lại nhớ tới hành động đáng sợ đánh quyền lên cơ ngực Diệp Đình vừa rồi của Dương Gia Lập, sắc mặt liền nghiêm túc: “Con đừng trách mẹ nói khó nghe, cậu ta càng giống như là món đồ chơi không tệ thì đúng hơn, tuy có thể cho con vui vẻ nhất thời nhưng cậu ta lại không đủ trở thành một nửa của con.”
Diệp Đình nghe thấy ba chữ món đồ chơi, sắc mặt lập tức đen kịt.
Hắn nhấc mí mắt lên, con ngươi bao trùm sự lạnh lẽo: “….Mẹ đem em ấy nói thành một món đồ chơi sao?”
Bành Lệnh Nghi lập tức bị ánh mắt lạnh lùng của Diệp Đình làm cho kinh ngạc một lát.
Bà vừa định mở miệng giải thích, Diệp Đình đã đứng thẳng người dậy, khí thế mạnh mẽ bức người, không vì ai khác mà lay động nửa phần.
Diệp Đình chỉnh lại cổ áo, bình tĩnh lại thờ ơ nói: “Nếu mẹ đã có thể nói Dương Gia Lập là món đồ chơi, vậy thì con nghĩ chúng ta không cần phải nói chuyện nữa đâu.”
“Nhưng có một câu con phải nói rõ với mẹ.”
Vẻ mặt Diệp Đình nghiêm túc, giọng điệu nặng nề: “Dương Gia Lập không có nửa điểm không xứng với con, em ấy lại càng không phải là món đồ chơi gì. con đã quyết định sẽ cùng đi với em ấy đến già. Nếu có một ngày em ấy mất đi, con sẽ không chút do dự đi cùng em ấy xuống suối vàng.”
Sắc mặt Bành Lệnh Nghi trắng bệch: “Diệp Đình!”
“Những lời này con sẽ không nói lần thứ hai,” Diệp Đình đi đến cửa, nghiêng người qua nói: “Mẹ, từ trước đến giờ chuyện của con tự con quyết định.Con bằng lòng tôn trọng mẹ nhưng không có nghĩa mẹ có thể nhúng tay vào chuyện của con.”
Diệp Đình đi rồi.
Bành Lệnh Nghi nhìn bóng lưng của hắn, chán nản ngồi xuống.
Bà cười khổ vuốt ve chiếc vòng xanh lục trên cổ tay, ánh mắt lại thay đổi, hơn nữa ngày, cuối cùng đành bất đắc dĩ thở dài.
…
Mấy năm ông nội Diệp mới trở về nước, đương nhiên không thể thiếu một bữa tiệc linh đình.
Ông nội không muốn quá đông người, Bành Lệnh Nghi đề nghị tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại nhà, mời ít bạn bè đến tụ họp.
Ngày tổ chức tiệc, Dương Gia Lập bận đến tối mặt.
Cậu chủ động xin đi đánh giặc, muốn xuống bếp biểu
hiện một chút, vừa chiên vừa luộc vừa hầm, bận tới mặt đỏ tai hồng, mồ hôi chảy đầm đìa.
Ban đầu Bành Lệnh Nghi còn giúp cậu, sau đó lại chỉ đến bên cạnh nhìn, cho đến khi Tiểu Hạ đến nhà, Bành Lệnh Nghi liền tươi cười dẫn Tiểu Hạ ngồi xuống sô pha trong phòng khách, thân mật nói chuyện, không quan tâm tới Dương Gia Lập nữa.
Diệp Đình tan làm về nhà đã là sáu giờ tối.
Hắn vừa vào biệt thự, đầu tiên là thấy Bành Lệnh Nghi mặt mày hớn hở lôi kéo tay Tiểu Hạ vui vẻ trò chuyện.
Dương Gia Lập đứng trong phòng bếp bận bịu đến mức cả đầu ướt nhẹp mồ hôi.
Dương Gia Lập nhìn thấy Diệp Đình, liền lau mồ hôi đi, híp mắt cười thè lưỡi với hắn.
Diệp Đình nhìn thấy dáng vẻ mồ hôi chảy ròng ròng của cậu, trong lòng đau như bị kim châm.
Hắn đi đến sau lưng Dương Gia Lập, vươn tay ôm lấy thắt lưng Dương Gia Lập, đặt đầu mình lên vai cậu, dịu dàng nói: “Sao em lại ở trong bếp, ông nội chắc chắn là có mời đầu bếp của ông đến mà, ông ấy không quen ăn đồ người khác làm đâu.”
Dương Gia Lập cười hì hì: “Em muốn trổ tài cho mọi người xem.”
“Ông nội và ba anh đều rất tốt, em vừa nói để em làm, hai người bọn họ liền khen em á.”
Diệp Đình cười khẽ, ôm chặt lấy thắt lưng Dương Gia Lập, hôn vào tai cậu.
Dương Gia Lập dừng một chút, có chút bất lực nói: “Nhưng mẹ anh lại rất không thích em.”
Diệp Đình rút một tờ giấy, lau mồ hôi trên trán cho Dương Gia Lập.
Diệp Đình bình tĩnh nói: “Bà ấy có thích em không thì tùy bà ấy, dù sao cũng không thể ngăn cản được chúng ta tí nào đâu. Nếu bà ấy dám tự ý đến chủ ý gì, vậy thì anh…”
Nói đến đây, ánh mắt Diệp Đình đột nhiên lạnh lẽo.
Dương Gia Lập vừa xào đồ ăn vừa nghiêng đầu qua hỏi hắn: “Vậy thì sao?”
Diệp Đình không trả lời, chỉ thản nhiên cười, giúp Dương Gia Lập cắt thịt.
Đến bữa tối, Dương Gia Lập bưng món cuối cùng đặt lên bàn.
Ông nội Diệp ngồi ở giữa, nhìn thấy dáng vẻ bận trước bận sau của Dương Gia Lập, ông còn hiền từ mỉm cười một tiếng, chỉ vào Dương Gia Lập nói: “Vừa nhìn liền biết là một đứa trẻ ngoan, biết chịu khó nhiều như vậy, tính cách cười híp mắt cũng đáng yêu nữa.”
Bành Lệnh Nghi chỉ hơi cong khoé môi, cũng không nói tiếp nữa.
Lúc ngồi vào chỗ, Bành Lệnh Nghi chỉ vào chỗ ngồi duy nhất còn sót lại giữa mình và Tiểu Hạ, cười nói: “Diệp Đình, lại đây này, con ngồi đây đi, chừa chỗ ngồi cho con nè.”
Nói xong, Bành Lệnh Nghi lại chỉ vào cái ghế khách lệch ở phía rất xa, ngại ngùng nói: “Tiểu Dương, đành để con phải chịu tủi thân ngồi ở đó trước rồi.”