Thật ra tâm trạng của Diệp Đình rất không tốt.
Từ nhỏ đến lớn, ba mẹ hắn chưa từng chăm lo cho hắn, rõ ràng là có cha có mẹ đầy đủ nhưng lại sống hệt như cô nhi.
Thật ra đối với việc ba mẹ lạnh nhạt mình hắn cảm thấy không sao cả, nhưng khi mẹ hắn vài lần cố ý tỏ ra quan tâm hắn, đưa chiếc khăn choàng cổ làm bằng tơ acrylic cho hắn, khi bà choàng khăn cho hắn, trong lòng Diệp Đình loáng thoáng cảm thấy rét lạnh.
Người mẹ tốt của hắn, ba mươi năm, vẫn không hề biết hắn bị dị ứng.
Tuy rằng không biết một chút gì về con mình cả, nhưng lại thích khoa tay múa chân vào chuyện hôn sự và bạn đời của con mình, lại còn vô cùng nhiệt tình.
Diệp Đình hút thuốc nhìn mấy ánh đền trăm nhà ngoài cửa sổ xe, mỉm cười lắc đầu.
Điếu thuốc trên tay cháy được một nửa, một đôi bàn tay có chút lạnh từ phía sau vươn lên càn rỡ che mắt hắn lại, một giọng nói sang sảng trẻ trung khẽ thì thầm vào tai hắn: “Đoán xem em chuẩn bị quà gì cho anh nè.”
Lồng ngực Diệp Đình vốn kéo căng, sau khi nghe thấy giọng nói của Dương Gia Lập thì bỗng nhiên lại thả lỏng xuống.
Hắn nắm lấy tay của Dương Gia Lập, nắn nó trong lòng bàn tay, dùng hơi ấm trong lòng bàn tay của mình để sưởi ấm cậu, nhân tiện nghiêng đầu nhìn đôi mắt có ý cười sáng trong như ngọc của Dương Gia Lập, vừa rồi hắn còn bị chuyện của Bành Lệnh Nghi làm cho tâm trạng không vui nhưng khi nhìn thấy Dương Gia Lập, tâm trạng hắn đột nhiên tốt lên, trong lòng như có gió xuân thổi qua, tiết trời bừng sáng ấm áp.
Cừu là động vật mang lại nhiều ấm áp nhất trên thế giới.
Nhất là chú cừu lớn hắn nuôi trong nhà này.
Diệp Đình mỉm cười vuốt ve vành tai của Dương Gia Lập, dịu dàng nói: “Sao lại trốn trong xe thế này.”
Dương Gia Lập bĩu môi, “Anh quản em…….anh tiễn ông nội và ba mẹ anh lên máy bay rồi à?”
Diệp Đình gật đầu.
Dương Gia Lập khẽ thở dài một hơi, lần này cũng xem như đã gặp mặt phụ huynh xong rồi.
Lấy lại tinh thần, cậu lại ghé vào bên tai Diệp Đình, cười hì hì hỏi: “Anh còn chưa trả lời em đó, đoán xem em chuẩn bị tặng cho anh cái gì.”
Diệp Đình lắc đầu: “Anh đoán không ra.”
Nhìn thấy Dương Gia Lập nheo mắt ừ một tiếng đầy cảnh cáo, Diệp Đình chớp mắt mấy cái, vội vàng bổ sung một câu: “Nhưng em tặng gì anh cũng thích.”
Dương Gia Lập tự đắc ậm ừ hai tiếng, cũng lười trêu Diệp Đình nữa, cậu lấy từ trong ba lô ra một túi giấy nhỏ.
Hai mắt long lanh sáng ngời: “Em tặng cho anh một chiếc khăn choàng cổ.”
Diệp Đình hơi sứng sốt, thử hỏi một chút: “Sao lại đột nhiên muốn tặng khăn choàng cổ cho anh.”
Dương Gia Lập nói: “Không phải lúc trước mẹ anh luôn bắt anh đeo chiếc khăn choàng cổ màu xanh đen kia sao. em thấy mỗi lần anh mang không được bao lâu liền gỡ xuống, hơn nũa còn luôn gãi cổ, tối mấy ngày hôm trước ở cạnh anh, em còn nhìn thấy cổ anh có vết đỏ….”
Diệp Đình cởi cổ áo xuống để lộ cổ ra ngoài.
Hắn chỉ vào một dấu răng còn ửng đỏ, cười nói: “Em nói cái này sao, đây không phải là do khăn choàng cổ. Cái này là do buổi tối hôm nào đó anh hầu hạ cừu lớn nhà anh quá thoải mái, cừu lớn liền không có lương tâm há miệng cắn anh đó.”
Gương mặt Dương Gia Lập lập tức ửng đỏ.
Đánh một cái mạnh lên mu bàn tay Diệp Đình, Dương Gia Lập lầm bầm nói: “Ai nói với anh cái dấu răng đâu, cái em nói là…….Anh xem, tự anh nhìn gương coi đi, em nói là cái vết đỏ này nè. Em thấy mẹ anh đưa cho anh chiếc khăn choàng cổ làm bằng tơ acrylic. Em đoán là anh choàng vào không thoải mái, cho nên, he he he.”
Dương Gia Lập đua túi giấy cho Diệp Đình.
Diệp Đình nhận lấy, Dương GIa Lập lại bổ sung một câu: “Là vải cashmere đó, cực kỳ ấm, cực kỳ thoải mái, tự em đan đó.”
Diệp Đình vừa nghe thấy đây là Dương Gia Lập tự đan, hắn liền vội vàng kéo tay Dương Gia Lập xem.
Dương Gia Lập trách hắn một tiếng, cười sảng khoái nói: “Đừng nhìn, không có bị thương đâu. Ba anh tay nghề xịn sò lắm, từ hồi nhà trẻ đã đè bẹp mấy bạn nữ trở thành yêu tinh khéo tay nhất lớp rồi đó, anh cứ yên tâm đi.”
Lúc này Diệp Đình mới an tâm.
Hắn vừa định mở túi giấy ra, Dương Gia Lập bỗng nhiên đè tay hắn lại, mỉm cười lém lỉnh: “Anh hứa với em trước đi, anh không được ghét bỏ chiếc khăn choàng này, nhất định phải mang nó nha.”
Diệp Đình nghiêm túc gật đầu, chỉ cần là Dương Gia Lập tặng hắn, dù là mũ rơm xuống đồng cấy lúa hắn cũng đội.
Diệp Đình từ tốn mở túi giấy ra, bên trong có một chiếc khăn choàng cổ màu trắng.
Diệp Đình vuốt ve nó một lát, rồi mở cửa bước xuống xe để Dương Gia Lập tự tay choàng cho hắn.
Dương Gia Lập hớn hở cười hihi choàng khăn choàng cổ quanh cổ hắn, lúc này Diệp Đình mới phát hiện, trên khăn choàng cổ còn may thêm một chiếc mũ len cashmere, trên mũ còn có thêm hai cái tai cừu
bông xù màu trắng hồng, đội lên đầu, có một cảm giác đáng yêu như đứa trẻ.
Dương Gia Lập nhìn Diệp Đình như vậy, mỉm cười ha ha như đứa trẻ vừa mới chơi trò đùa dai, cười đến đau cả bụng.
Diệp Đình bất lực, hắn sờ sờ hai cái tai trên đầu, mỉm cười lắc đầu.
Dương Dương của hắn, luôn luôn mang đến cho hắn những điều vô cùng bất ngờ, luôn luôn tràn đầy sức sống.
Vì thế vị Diệp tổng lạnh lùng tàn bạo như dã thú trong mắt người ngoài, đội mũ cừu, choàng khăn cừu, nắm tay Dương Gia Lập, đi trên phố đông người qua lại, nhận lấy một loạt ánh mắt không rõ ý tứ ngoái đầu nhìn lại cùng những lời nghị luận khe khẽ xung quanh.
Diệp Đình không để tâm tới những điều ấy, thật chí hắn còn đích thân đi xếp hàng mua trà sữa, chen chúc bên trong một đám nữ sinh, mua cho Dương Gia Lập một ly sữa bò Cao Lương Lộ vị mật ong ngọt ngào còn đang bốc khói.
Chờ khi hắn trở lại thì trời đã đổ tuyết.
Đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đâu.
Người qua đường đều lấy điện thoại ra chụp lại hình ảnh những bông hoa tuyết đang rơi từ trên trời xuống.
Dương Gia Lập nhéo nhéo cái tai cừu của Diệp Đình, khẽ nói: “Anh Đình, chúng ta lại qua một năm nữa.”
“Bé cưng, lại một năm trôi qua nữa,” Diệp Đình cũng ghé vào tai cậu, nhẹ cụng cụng vào đầu Dương Gia Lập, dịu dàng cười, chua chát nói một câu, “….Vẫn là yêu em, trước sau như một.”
Dương Gia Lập cười tủm tỉm nhắm mắt lại.
Cậu nhích gần vào lòng ngực của Diệp Đình, những bông tuyết vỡ vụn lặng lẽ trên xuống lông mi cậu.
Dương Gia Lập cọ đầu lên khăn choàng cổ, rất ấm; sữa bò Cao Lương Lộ uống vào bụng, rất ấm; lắng nghe tiếng tim đập của Diệp Đình, cũnh rất ấm rất ổn định, khiến người khác vô cùng yên tâm.
Dương Gia Lập nghĩ trên đời này không có điều gì có thể đẹp hơn mãn nguyện hơn lúc này cả.
….
Bận bịu mấy chuyện khác xong, cuộc sống của Gia Lập dần đi vào quỹ đạo.
Ngoại trừ đắm chìm với Diệp Đình không biết xấu hổ, cậu cũng bắt đầu cân nhắc và lên kế hoạch cho công việc của mình.
Một người đàn ông có mộng làm ba của thiên hạ tuyệt đối không thể biến thành động vật bị nuôi trong nhà được.
Dương gia Lập nghĩ như vậy, tự cảm thấy bản thân mình có chí cầu tiến, cảm động tới mức ngồi lau nước mắt của người cha già.
Tổ tiết mục của chương trình lúc trước cậu từng tham gia một lần lại gửi cho bọn cậu một lời mời tham gia, Dương Gia Lập lập tức đồng ý, nói mình sẽ dẫn cả nhóm đến tham gia.
Chờ sau khi tổ tiết mục xác nhận xong, Dương Gia Lập liền nhắn tin cho Lý Đại và Lý Nhị.
Nghĩ nghĩ một lát, cậu cũng nhắn cho Vương Dương luôn, hẹn cậu ta ra ngoài, bốn người cùng gặp mặt, hòa hợp với nhau.
Vương Dương đã xuất viện được vài ngày, cơ thể hồi phục không tồi.
Đến ngày hẹn, bọn họ hẹn nhau lúc ba giờ, Vương Dương sợ đến muộn sẽ tạo thêm phiền toái nên một giờ đã rời nhà xuất phát.
Lần đầu tiên cậu ta đến đây, không quen đường lắm, tìm một hồi lâu vẫn không tìm được phòng luyện tập mà Dương Gia Lập hẹn, chỉ thấy một căn phòng trông hao hao như phòng tập, cậu ta do dự một lát rồi đẩy cửa đi vào.
Người đàn ông kia mặc một chiếc áo ba lỗ lộ ra hai cánh tay cơ bắp rắn chắc, dưới thân mặc một chiếc quần thể thao cotton màu xám, dáng người như người mẫu, trông rất gợi cảm. Hắn đang thực hiện động tác deadlift, nâng quả tạ nặng, mồ hôi nóng chảy tí tách trên gương mặt trưởng thành đầy nam tính, ánh mắt vì dùng lực vận động mạnh mà trở nên đặc biệt có tính xâm lược.
Vương Dương nhìn người này, buột miệng nói: “Xin chào, tôi là…..”
Cậu còn chưa nói xong một câu, Lý Đại đang tập thể hình đặt cục tạ xuống, lạnh nhạt nói: “Ai cho cậu vào đây, đi ra ngoài!”