Diệp Đình chớp mắt nhìn cậu.
Hắn nắm cả cậu em của Dương Gia Lập, ngửi lấy hơi thở của Dương Gia Lập, bàn tay im lặng thăm dò vào trong áo tắm của Dương Gia Lập.
Vừa định nói chuyện, tay Diệp Đình hình như tìm được cái gì đó, ánh mắt liền tối sầm lại: “….Thả rông?”
Dương Gia Lập hừ một tiếng, dùng sức kéo tay Diệp Đình ra khỏi áo tắm của mình, mắng: “Đồ lưu manh!”
Diệp Đình xòe tay ra, mỉm cười bất lực: “Rõ ràng là em không mặc quần lót, còn đi lắc lư trong nhà, làm hại mắt của Tiểu Hoàng và A Phúc, bây giờ còn quay ngược lại nói anh là lưu manh.”
Dương Gia Lập nghễnh cổ lên, vịt chết còn cứng miệng cãi bướng*: “Em thả rông thì làm sao, không mặc quần lót thì làm sao, em lắc lư đi vòng vòng thì làm sao, bộ anh có ý kiến hả?”
*Con vịt lúc chết cái miệng của nó vẫn cứng, ý chỉ một người khi phạm sai lầm, tất cả mọi người đều nói hắn sai, nhưng hắn vẫn không thừa nhận là mình sai.“Đã về nhà rồi mà anh cũng không em thả rông hả? Hơn nữa khoa học nghiên cứu cho thấy, thả ông có lợi cho sự phát triển thể chất và tinh thần, nó là sự tự do, lỡ như nó vui vẻ rồi nó phát dục lần thứ hai thì sao, đến lúc đó nó phát dục còn đàn ông hơn cả anh, anh cứ ở đó chờ kêu ba ba đi.”
Diệp Đình cong môi cười, ánh mắt thâm sâu lại ẩn giấu chút tính xâm lược.
Hắn thích nhìn dáng vẻ Dương Gia Lập tràn đầy sức sống thế này.
Dương Gia Lập bĩu môi, nhớ đến câu hỏi vừa nãy, cậu liền kéo chủ đề về, nắm lấy cổ áo sơ mi của Diệp Đình tiếp tục ép hỏi: “Anh còn chưa trả lời em đâu. Anh nói thật cho em, em có phải là đàn ông hay không, em có phải sẽ bị anh đè hết cả đời hay không?”
Diệp Đình khàn giọng nói: “Em là đàn ông, em không cần bị anh đè ở dưới.”
Dương Gia Lập thỏa mãn: “Em cũng có thể đè anh một lần đúng không?”
Diệp Đình gật đầu: “Anh cho em đè, đêm nay liền cho em đè được không?”
Dương Gia Lập nín thở, dùng vẻ mặt khó tin nhìn Diệp Đình một lát: “…..Anh nói thật hả?”
Diệp Đình khẳng định nói: “Quân tử nhất ngôn.”
Dương Gia Lập kích động, cậu cảm thấy máu trong người bắt đầu sôi sục, xuôi theo mạch máu, từ lòng bàn chân truyền lên não, không tới vài giây sau khuôn mặt liền bốc khói đỏ bừng lên.
Cậu thử thăm dò xác nhận lại lần nữa: “Anh thực sự cho em đè sao? Đêm nay á?”
Diệp Đình ừ một tiếng: “Ừm, cho em đè, đêm nay luôn, bây giờ em đi đóng cửa đi, mắc công mèo lại vào.”
Dương Gia Lập vội vàng cuống quýt đi đóng cửa phòng sách lại, còn khóa trong lại.
Khi cậu quay trở lại giường, mặt cậu đầy kiêu hãnh, ra lệnh nói: “Nằm xuống!”
Diệp Đình nằm xuống giường.
Dương Gia Lập giật mạnh thắt lưng quấn quanh eo mình rồi quăng nó sang một bên, kéo áo choàng tắm rộng thùng thình của mình xuống, lộ ra cơ thể không chút che chắn rồi leo lên giường.
Hùng hổ nói: “Được, đây là chính là lúc triển làm kỹ thuật chân chính.”
“Đêm nay, ba sẽ dạy cho anh biết thế nào gọi là người đàn ông đích thực.”
Diệp Đình mỉm cười.
Đêm đó, vị huynh đài họ Dương trong lúc gào khóc không biết đã kêu cái gì mà tọa liên*.
*Ngồi trên đóa hoa sen.…
Dương Gia Lập muốn tổ chức hôn lễ.
Lần này là thật, hai người đều cam tâm tình nguyện.
Khoảng thời gian này, Dương Gia Lập bận rộn cùng Diệp Đình thương lượng việc này với đội tổ chức lễ cưới mà Diệp Đình chọn, mỗi ngày còn phải tham gia tập luyện đúng giờ, chỉ là lúc tập luyện trước sau luôn là “thấy đầu không thấy đuôi”, bận vô cùng.
Mỗi ngày Vương Dương đều đúng giờ tham gia tập luyện, chưa bỏ sót lần nào cả.
Từ sau khi cậu ta cắt cổ tay, nằm trong bệnh viện chừng một tháng, Dương
Gia Lập tìm chuyên gia tâm lý cho cậu ta, tiến hành trị liệu liên tục, bây giờ đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều. Nhưng dù gì cũng là người từng bị trọng thương, cơ thể còn kém xa với Lý Nhị luôn vui vẻ và Lý Đại khỏe mạnh hàng năm luôn rèn luyện dáng người.
Cậu ta biết bản thân mình kéo chân nhóm nên vẫn luôn không dám lơ là.
Mỗi lần tập luyện, đến lúc cuối Vương Dương đều luôn khẽ cắn răng mới có thể đuổi kịp, sau khi luyện tập xong, áo lót đều ướt đẫm.
Dù vậy nhưng cậu ta vẫn cảm thấy áy náy, vì thế mỗi lần luyện tập xong cậu ta đều sẽ tặng một ít bánh ngọt, bánh quy cho Lý Đại và Lý Nhị để xin lỗi.
Mỗi lần như vậy Lý Đại đều thối mặt ra, phải để Lý Nhị hết lần này đến lần khác đẩy tay hắn, hắn mới không tình nguyện vươn tay nhận.
Ngược lại, mỗi lần Lý Nhị đều luôn cười tủm tỉm nhận lấy, có khi còn khen dăm ba câu.
Số lần tập luyện càng nhiều, thái độ của Lý Nhị với Vương Dương cũng dần dần trở nên bình thường, thỉnh thoảng còn có thể ngồi nói chuyện phiếm với Vương Dương, nhưng trái lại còn làm Vương Dương có chút thụ sủng nhược kinh, vành tai đều đỏ hết cả lên.
Lý Đại nhìn thấy thì khó chịu, chờ Vương Dương rời đi, hắn và Lý Nhị vừa vào trong phòng, hắn liền lập tức nghiêm túc nói chuyện với Lý Nhị: “Sao em lại như vậy, tại sao hôm nay còn cười ha ha với cậu ta.”
Lý Nhị nhét bánh quy vào miệng, vô tội nói: “Em cười ha ha với cậu ấy thì có sao.”
Lý Đại nói: “Lúc trước hắn làm cái gì không phải em rõ nhất sao?”
Lý Nhị quay đầu qua một bên: “Em biết, em đều nhớ hết, vậy thì sao. Em cảm thấy bây giờ cậu ấy không cay nghiệt không khiến người ta chán ghét như trước nữa, nếu cậu ấy đã bước một chân vào nhóm của chúng ta thì em nói chuyện tâm sự với cậu ấy thì có sao đâu, hơn nữa, mỗi lần người ta đều tặng bánh ngọt với bánh quy cho em nữa đó, anh tự xem tay anh đi.”
Lý Đại giơ tay lên, nhìn thấy túi bánh nướng trong tay mình, một lời cũng chưa nói liền định quăng vào thùng rác.
Lý Nhị vội vàng cầm lấy, nói: “Mùi vị cũng không tệ đâu. Anh không ăn thì đừng có ném, cho em đi.”
Lần này Lý Đại tức giận, trừng mắt: “Sao hả, lúc trước thái độ kiên quyết như vậy, bây giờ cậu ta giả mù sa mưa tặng bánh quy cho em mấy ngày thì em liền bị mua chuộc hả? Lập trường của em đâu?”
Lý Nhị nói: “Em tận mắt nhìn thấy thì đó chính là lập trường của em. Phạm tội còn có thể thay đổi hoàn toàn, sau khi ra tù có thể bắt đầu lại cuộc sống lần nữa đó thôi. Bây giờ cậu ta trả giá cũng đủ rồi, tại sao anh cứ không thể sửa cái thành kiến của anh lại vậy?”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Dương Dương, một người đàn ông vĩnh viễn đấu tranh cho con đường phản công của mình.
Ha ha ha ha ha ha ha ha