Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Thiếu niên kỳ quái


trước sau

Dương Gia Lập sửng sốt, lời định nói nghẹn lại trong cổ họng.

Lúc lâu sau, cậu nhắm mắt lại, giọng nói run rẩy đượm đầy đau khổ và suy sụp: “Anh có thể thả tôi ra không?”

Diệp Đình không trả lời, chỉ lặng lẽ lấy một hộp y tế từ trong ngăn kéo ra, cầm chai cồn i-ốt và băng dán cá nhân nhẹ nhàng cẩn thận thoa lên vết thương xanh đỏ để lại do ngã từ cầu thang xuống.

Chất cồn mát lạnh thoa lên nền da rách đỏ, Dương Gia Lập bị rát đến rùng mình một cái.

Diệp Đình liền trở nên căng thẳng, hắn đặt chân cậu gác lên chân mình, cẩn thận thổi nhẹ rồi tiếp tục bôi thuốc.

Chờ hắn bôi thuốc xong, Dương Gia Lập nâng mí mắt, khàn giọng hỏi: “… Anh muốn giam tôi đến bao giờ?”

Diệp Đình đặt thuốc mỡ và nước thuốc về hộp y tế.

Hắn ôm lấy Dương Gia Lập, điểm nhẹ lên môi cậu: ” Tôi có giam giữ em đâu.”

“Em muốn đi đâu, em cứ nói với tôi, tôi đưa em đi. Với điều kiện là em phải ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi,” hắn dời ngón tay khỏi mái tóc đen ngắn vừa phải của Dương Gia Lập, “Đừng khiến tôi lo lắng nữa, Dương Dương.”

Ánh mắt Dương Gia Lập ảm đạm, cậu nói: ” Anh đã tính toán từ trước rồi phải không? Từ lúc quay về nước, giải tán ban nhạc, hại tôi nợ tiền, ép tôi ở chung với anh, anh giở nhiều thủ đoạn, nhiều cách thức thế kia là muốn từng bước bắt tôi về bên anh, trở thành một món đồ chơi của anh.”

Ngón tay Diệp Đình chạm vào vành tai của Dương Gia Lập, cổ họng khô khan.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nếu như đổi lại là lúc trước, lúc lòng hắn ôm đầy oán hận, Dương Gia Lập dám thoát khỏi hắn, hắn nhất định sẽ bắt người về, lòng dạ sẽ không tiếc thủ đoạn sử dụng hình phạt từ nhẹ đến nặng để khiến cậu không thể rời khỏi mình.

Nhưng bây giờ, nhìn bộ dạng sa sút chán nản của Dương Gia Lập, lại nghĩ đến căn bệnh của cậu.

Lòng dạ của hắn không tài nào sắt đá được nữa.

Hắn siết chặt Dương Gia Lập vào lòng, ấm áp nói: “Em không phải đồ chơi, em là bé cưng của tôi.”

Trong mắt Dương Gia Lập nổi đầy tơ máu, ánh mắt mơ màng lơ đãng: “Diệp Đình, ban đầu rõ ràng là ở dưới gốc cây thạch nam đó chúng ta đã nói lời chia tay rồi. Tôi không quên, có lẽ anh cũng vậy. Bây giờ anh lại giống như chó điên cứ cắn lấy tôi không buông là có ý gì chứ.”

“Lý do khiến năm đó chúng ta chia tay, bây giờ còn có bao nhiêu khúc mắc chưa giải quyết? Em tự dặn lòng mà đếm xem.”

Lòng ngực của Dương Gia Lập khẽ run lên, cậu nghiêng đầu qua: “Chúng ta đã chia tay được 5 năm rồi, chuyện nên chấm dứt thì cũng đã chấm dứt rồi…”

Diệp Đình vừa nghe xong câu này, ánh mắt bỗng chốc trở nên âm u.

Hắn cong khoé môi, vuốt ve sườn mặt của Dương Gia Lập, nói: “Tôi nói chưa chấm dứt, thì mãi mãi sẽ không chấm dứt.”

Dương Gia Lập như đứng hình, lời đang định nói đều nghẹn lại ở cổ họng.

Diệp Đình thôi không bàn tiếp, quay về lại vấn đề chính, thấp giọng nói: “Vậy nên trả lời tôi, em có chạy nữa không?” 

Dương Gia Lập ngoảnh đầu đi, lặng lẽ không nói.

Tính cách của cậu thẳng thắn không giỏi nói dối, hễ nói dối là bị lộ.

Đối với câu hỏi này, câu trả lời của cậu đương nhiên là có.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hễ có cơ hội, cậu nhất định vẫn sẽ chạy điên cuồng như hôm nay, chạy xa khỏi con chó điên này.

Nhưng câu này cậu sao có thể nói ra, Dương Gia Lập chọn cách im lặng.

Diệp Đình nhìn phản ứng của cậu, ánh mắt càng tối lại.

Hắn đột nhiên đáp: “Tôi có thể ra lệnh cho bọn họ dừng lại, không đi điều tra chiếc xe đưa em chạy trốn nữa.”

Toàn thân Dương Gia Lập như bị sét đánh, cậu kinh ngạc nhìn Diệp Đình.     

Diệp Đình mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Bé cưng, nghe lời ôm vào cổ tôi.”

Dương Gia Lập im lặng, trong lòng rối bời, cuối cùng vẫn là vì không muốn liên lụy đến anh Hải và tài xế anh ta cử đến giúp cậu bỏ trốn nên cắn răng vươn tay ôm lấy cổ của Diệp Đình tạo thành một tư thế vô cùng thân mật. 

Cánh tay săn chắc của Diệp Đình luồn xuống dưới đôi chân của Dương Gia Lập, rồi dùng sức bế ngang người cậu lên.

Hắn bế Dương Gia Lập vào phòng ngủ trong phòng trọ của hắn, đặt người nằm gọn trên chiếc giường đôi rộng lớn.

Đắp chăn cho Dương Gia Lập xong, hắn nói: “Khoảng thời gian này buổi tối em cứ ngủ ở đây, yên tâm, tôi sẽ không ép em làm gì đâu, chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên
cạnh tôi.”

Dương Gia Lập cười nhạt: “Ngủ bên cạnh anh để buổi tối anh tiện đường canh giữ tôi sao?”

Diệp Đình không thừa nhận cũng không chối bỏ, chỉ khom người xuống hôn lên khóe môi của Dương Gia Lập: “Đừng nghĩ nhiều. Ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn dưỡng bệnh, yên tâm theo tôi, chờ khi em khoẻ lại rồi, mọi thứ đều sẽ tốt lên thôi. Tôi sẽ chiều em hết.” 

Dương Gia Lập không nói gì, lấy chăn che quá nửa mặt, nhắm mắt lại ngủ một mạch đến khi trời sáng.

Lúc Dương Gia Lập tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn ai. 

Cậu ngồi trên giường ngây người một lúc lâu, xoa thấy vết thương đang đau rát trên đầu và băng cá nhân được dán trên đó cậu mới dần tỉnh ra, cuộc vượt ngục kịch tính và bị bắt trong tuyệt vọng hôm qua không phải là giấc mơ, mà là sự thật. 

Cậu đi đến phòng ăn.

Trên bàn ăn là bữa sáng đang bốc hơi nóng hổi, bên cạnh còn có một tờ giấy ghi chú.

Nét chữ của Diệp Đình cũng giống như con người hắn, căn cốt sắc bén, mạnh mẽ bá đạo: Dậy rồi thì nhớ ăn sáng, thuốc ở bên cạnh cũng nhớ uống nhé.  

Đây là đang nuôi thú cưng sao?

Dương Gia Lập xuỳ nhẹ một tiếng rồi ném tờ giấy đi, khẩy bừa hai miếng lót bụng rồi uống thuốc, xong cậu ôm A Phúc mặt đang buồn ngủ lên ngồi ngây ngốc trên ban công.

Sắc trời hôm nay rất đẹp, là ngày ấm áp hiếm có khi mùa đông đến.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Dương Gia Lập vuốt ve bộ lông tơ ấm áp của A Phúc đang nằm trên đầu gối, trong lòng lại lướt qua toàn bộ sự việc tối qua lần nữa, suy xét từng chút một xem Diệp Đình rốt cuộc sao có thể nhận ra cậu muốn bỏ trốn, mà đứng chực sẵn ở lối cầu thang?

Cứ mãi mê suy nghĩ, chuông cửa reo lên mấy lần cậu cũng không nghe thấy. Đến lúc hoàn hồn, cậu mới vội vàng thả A Phúc xuống, đi đến mở cửa. 

Đứng bên ngoài cửa là một cậu thiếu niên rất quen thuộc với mái tóc hơi ngắn, mắt tròn đen láy, tràn ngập khí chất tuổi trẻ.

Cậu thiếu niên này thấy người mở cửa là Dương Gia Lập, xoa đầu bối rối hỏi: “Xin hỏi, cái người sống ở đây… mặt mày lúc nào cũng nghiêm túc không tuỳ tiện cười nói, người đàn ông có khả năng liệt mặt đó có nhà không?”    

Dương Gia Lập: “Cậu tìm Diệp Đình?”

Cậu thiếu niên gật đầu dứt khoát: “Đúng đúng đúng, chính anh ta.”

Dương Gia Lập nói: “Cậu có chuyện gì không?”

“Tôi muốn hỏi anh ta,” cậu thiếu niên lại có chút ngại ngùng, khuôn mặt trắng muốt đột nhiên ửng đỏ, “Anh ta còn muốn thuê phòng của tôi không, tôi có thể chuyển ra ngoài, dạo này…tôi có hơi kẹt.” 

Trong chớp mắt, Dương Gia Lập liền chú ý chiếc đồng hồ hiệu Patek Philippe trên tay cậu ta đã không còn nữa.

Dương Gia Lập lắc đầu: “Anh ta không có nhà, cậu đợi anh ta về rồi hỏi vậy.”

Cậu thiếu niên có vẻ hơi thất vọng, nhưng vẫn lễ phép khom lưng chào: “Vâng, vậy thì buổi tối tôi lại đến, tạm biệt.” Nói xong liền quay người rời đi.

Dương Gia Lập đang muốn đóng cửa, A Phúc đang ở ban công không biết chạy vào từ lúc nào, đứng trên ghế sô pha, kêu một tiếng “meo” rõ cao.    

Bước chân của cậu thiếu niên đó thắng gấp lại như xe hãm phanh, cậu quay người lại, hai mắt sáng bừng.

Cậu quay lại bám lấy cánh cửa, nhìn vào bên trong, mặt cười xán lạn: “Ấy, có mèo!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện