Lam Thiên mang ánh mắt tràn đầy hy vọng hỏi: “Nếu cần thuê hộ lý mới, anh xem, tôi được không?”
Diệp Đình lạnh lùng nói: “Không được.”
Lam Thiên chùn bả vai xuống, vẻ mặt thất vọng: “Tại sao?”
Dương Gia Lập bị ép ngồi bên cạnh Diệp Đình, lòng bàn tay thảnh thơi chạm lên cơ thể mềm mại ấm áp của A Phúc, mí mắt lại bí mật nâng lên, đưa con ngươi đảo quanh một vòng trên người Lam Thiên, màu mắt lặng lẽ tối sầm lại, dường như đang suy xét gì đó.
Lam Thiên không chịu bó tay đầu hàng, lại nhiệt tình bày tỏ với Diệp Đình ước muốn được ứng vào vị trí hộ lý thêm vài lần nữa.
Diệp Đình chẳng mảy may do dự từ chối ngay tức khắc, một chút đất thể hiện cũng chẳng buồn để lại cho cậu ta.
Dương Gia Lập thấy vậy, đột nhiên mở miệng gọi: “Diệp Đình.”
Nghe thấy giọng nói của Dương Gia Lập, hắn chợt khựng lại, nhịp tim đánh rơi mất hai nhịp.
Từ ngày bắt Dương Gia Lập về đây, những gì hắn thấy chỉ là dáng vẻ trầm mặc và vẻ mặt ảm đạm của Dương Gia Lập, nếu như hắn không chủ động mở lời, Dương Gia Lập có lẽ sẽ chẳng thèm nói với hắn dù chỉ một câu.
Cổ họng Diệp Đình thoáng chốc khô khan, giọng điệu dịu xuống: “Sao vậy, lạnh à?”
Hắn duỗi tay giúp Dương Gia Lập cài lại cúc trên cổ.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Dương Gia Lập lắc đầu, liếc nhìn Lam Thiên, nói: “Để cậu ấy làm hộ lý cho tôi đi.”
Ngón tay Diệp Đình đang đặt trên cổ áo của Dương Gia Lập chợt dừng lại, một lúc sau, hắn xoa nhẹ hai gò má của Dương Gia Lập, nói: “Tôi sẽ tìm người có chuyên môn, có thể chăm sóc em tốt hơn, em nghe lời.”
Dương Gia Lập ngẩng đầu lên, giọng điệu pha thêm vài phần kiên quyết: “Tôi muốn cậu ta làm hộ lý.”
Diệp Đình im lặng, chân mày hơi nhíu lại.
Hắn đứng phắt dậy, lườm Lam Thiên đang đứng bên cạnh híp mắt cười như mèo con, đột nhiên hắn túm lấy cánh tay của Lam Thiên, chưa kịp để cậu ta phản ứng lại thì đã lạnh lùng kéo người ra khỏi phòng, ra vẻ sắp đóng cửa.
Lam Thiên vội vàng bấu chặt lấy khung cửa: “Anh Diệp!”
Diệp Đình nắm chặt lấy tay nắm, ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt: “Còn muốn nói gì.”
“Anh…anh Dương đồng ý cho tôi làm hộ lý rồi,” Lam Thiên lí nhí trong cổ họng, “Sao anh còn cố chấp thế chứ.”
Diệp Đình xuỳ nhẹ một tiếng, hít sâu một hơi, đáp: “Thứ nhất, cậu là con trai, tôi thấy chướng mắt. Thứ hai, cậu không có chuyên môn, tôi không thể yên tâm giao em ấy cho cậu được. Thứ ba, lai lịch cậu không rõ ràng, tôi càng không thể cho cậu tuỳ tiện lại gần em ấy.”
Lam Thiên bắt lấy tia cơ hội cuối cùng để phản bác cho bản thân: “Nhưng tôi và anh Dương rất có duyên với nhau, chỉ mới có một buổi chiều, mà quan hệ của chúng tôi đã rất thân thiết, chúng tôi…”
Ánh mắt Diệp Đình thoáng chốc càng lạnh lẽo hơn.
Hắn nhếch khóe miệng lên, lành lạnh cười nói: “Vậy thì càng không thể.”
Nói xong, hắn đóng rầm cửa lại.
Dương Gia Lập ngồi trong phòng, nghe thấy tiếng đóng cửa của Diệp Đình, ánh mắt cậu trở nên ảm đạm u ám, giọng điệu càng thêm tự giễu và cay đắng: “Chuyện của tôi, tôi cũng không thể tự mình quyết định sao?”
Diệp Đình quỳ một chân trước mặt cậu, ngón tay khẽ nâng cằm cậu lên, nghiêm túc nói: “Tôi là vì tốt cho em.”
“Em hiện giờ đang bệnh, cần phải yên tĩnh dưỡng bệnh. Tôi sẽ tạo điều kiện chữa trị tốt nhất cho em, bao gồm một hộ lý chuyên nghiệp tận tình nhất, cậu ta thì không được. Tôi sẽ tìm người khác tốt hơn, nghe lời.”
Khóe miệng Dương Gia Lập khẽ cong lên, cười giễu cợt: “Từ anh nói nhiều nhất với tôi chính là nghe lời.”
Cậu đứng dậy, không thèm để ý Diệp Đình mà đi thẳng vào phòng ngủ.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đêm đó, Diệp Đình pha thuốc bột rồi cầm theo vài viên thuốc vào phòng ngủ cho Dương Gia Lập, thấy Dương Gia Lập đang ngồi đọc sách trên giường, hắn bình tĩnh nói: “Uống thuốc thôi.”
Dương Gia Lập không thèm liếc mắt nhìn hắn, im lặng lật sang trang khác.
Diệp Đình bèn ngồi bên cạnh, đưa miệng ly kề lên môi Dương Gia Lập: “Nào, uống thuốc.”
Dương Gia Lập đặt cuốn sách xuống rồi chui vào trong chăn, thậm chí còn trùm chăn kín mít đầu.
Dáng vẻ vô cùng cự tuyệt.
Diệp Đình khép hờ mắt lại, im lặng đặt thuốc sang một bên rồi đi về phòng sách.
Chờ đến giờ ngủ, Diệp Đình lại vào phòng ngủ xem tình hình, thuốc viên vẫn còn đặt y nguyên ở đó, thuốc an thần hắn pha đã lạnh ngắt nhưng vẫn chưa hề động đến.
Dương Gia Lập đang giận hắn.
Diệp Đình không nói
gì, tắm rửa xong xuôi, hắn quấn khăn tắm bước ra, trên cơ ngực rắn chắc vẫn còn phủ vài vệt nước mỏng.
Diệp Đình cởi khăn tắm ra, nhấc chăn nằm vào, Dương Gia Lập liền trở mình quay người vào tường, giữa hai người hở ra một khoảng trống rộng đến mức có thể đua ngựa.
Diệp Đình thấy vậy liền không vui, hắn ôm lấy eo của Dương Gia Lập: “Sao vậy, không để người đó làm hộ lý nên em dỗi à?”
Dương Gia Lập dùng sức gỡ tay của Diệp Đình ra.
Nhưng với sức lực của Diệp Đình, Dương Gia Lập đâu dễ gì gỡ ra được. Cánh tay của Dương Gia Lập thì gầy yếu mảnh khảnh, còn Diệp Đình lại là kiểu tập thể hình, luyện đấm bốc đã lâu, chỉ so về độ dày của cơ bắp thôi đã nhỉnh hơn Dương Gia Lập một vòng rồi, hắn chỉ cần ra sức thì ngay lập tức có thể trói chặt Dương Gia Lập vào lòng mình: “Chuyện em âm mưu bỏ trốn, tôi không hề tính toán với em, còn chuyện cỏn con như vậy, em lại giận dỗi tôi sao?”
Dương Gia Lập bị cưỡng chế trói chặt trong lòng Diệp Đình, không thể vùng vẫy thoát ra được.
Cậu thôi không dãy dụa nữa, chỉ dùng một tay chống vào ngực Diệp Đình đẩy ra một khoảng trống.
Cậu cũng lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ muốn tự mình làm chủ, thuê người hợp với mình cũng không được sao?”
Diệp Đình thở dài: “Bé cưng à, tôi nói rồi, cậu ta…”
“Tôi không muốn một hộ lý vô cảm.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Dương Gia Lập cắt ngang lời của Diệp Đình, khiến nửa câu sau của hắn bị chặn lại trong miệng.
Dương Gia Lập nhìn vào con ngươi đen kịt của Diệp Đình, cười khổ đáp: “Anh đã giam giữ tôi rồi. Từ sáng đến tối tôi đều bị anh khoá trong cái lồng sắt này, không dễ gì quen biết được người bạn tốt, tôi không thể vui vẻ một lúc sao?”
Diệp Đình mím môi không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Dương Gia Lập.
Hắn im lặng bó chặt lấy hai cánh tay Dương Gia Lập đưa lên đỉnh đầu, rồi cúi đầu xuống mạnh mẽ lấp đầy môi cậu.
Đây là một nụ hôn ngang ngược.
Dương Gia Lập biết trong lòng hắn hiện giờ không vui.
Diệp Đình giữ chặt lấy Dương Gia Lập, đè cậu dưới thân, sau một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng chịu thả ra: “Bỏ đi, tuỳ em.”
Lồng ngực của Dương Gia Lập lặng lẽ nhảy hai nhịp.
Diệp Đình nói: “Chờ tôi tìm người điều tra thông tin về cậu ta, xác định không có vấn đề rồi sẽ gọi cậu ta qua đây.”
Dương Gia Lập khẽ gật đầu.
Diệp Đình buông tay cậu ra, xuống giường pha lại thuốc mới, rồi mang thuốc quay trở lại: “Bây giờ em nên ngoan ngoãn rồi.”
Đã đạt được mục đích, Dương Gia Lập tự nhiên nhận lấy thuốc, cậu ngửa đầu uống một mạch hết sạch.
Diệp Đình tắt đèn, nghiêng người để lộ ra vòng tay cùng ánh mắt khí thế bức người nhìn chòng chọc vào Dương Gia Lập.
Dương Gia Lập không muốn mọi công sức đều đổ sông đổ bể vào phút cuối.
Cậu do dự một hồi, thiết nghĩ dẫu sao ngủ thế nào cũng là ngủ, cũng là bị Diệp Đình ôm vào lòng, không có gì thay đổi.
Diệp Đình tựa cằm lên đỉnh đầu của cậu, nhẹ nhàng nói: “Lúc nào em cũng nghe lời như vậy thì tốt quá.”
Dương Gia Lập im lặng đắm mình trong màn đêm dày đặc, đôi mắt càng thêm vài phần sâu lắng tựa như đang cất giấu tâm tư.