Lam Thiên không biết lấy đâu ra một chiếc xe phèn phèn, chở Dương Gia Lập đến một nhà hàng.
Lúc xuống xe, Lam Thiên cẩn thận cảnh giác nhìn trái ngó phải như thể đang đóng phim điệp viên.
Dương Gia Lập thấy cạn lời, đưa tay xoa đầu cậu: “Không căng thẳng đến mức thế chứ.”
Lam Thiên ôm chặt lấy trái tim sắp nhảy khỏi lòng ngực của mình, mắt tròn xoe nói: “Sao lại không căng thẳng được chứ, nếu không cẩn thận, lỡ như người của sếp Diệp trốn ở ngóc ngách nào đó theo dõi chúng ta thì sao. Tôi không dễ gì yểm trợ đưa cậu ra ngoài, cậu bịt khẩu trang cho kỹ vào, nhanh, theo tôi.”
Lam Thiên nắm lấy cánh tay của Dương Gia Lập kéo lên lầu.
Cậu chỉ tay vào phía căn phòng đằng kia nói: “Triệu tổng đã ở trong phòng chờ sẵn rồi.”
Dương Gia Lập ngước nhìn cậu đầy cảm kích: “Lam Thiên, cảm ơn cậu.”
Lam Thiên nhướn lông mày, búng ra âm thanh giòn tan bằng đầu lưỡi, rồi nghịch ngợm vỗ lên mông Dương Gia Lập một cái: “Không cần cám ơn, đi nào, Pi kà chu.”
Dương Gia Lập mỉm cười.
Lúc đến cửa phòng, cậu lại đưa mắt nhìn Lam Thiên, trông thấy sức sống mãnh liệt, ánh mắt tỏa sáng rực rỡ cùng nụ cười xán lạn của Lam Thiên, cậu cảm giác có thể thông qua Lam Thiên nhìn thấy bản thân vô lo vô nghĩ thời đại học.
Cậu đẩy cửa bước vào phòng.
Lam Thiên nhìn thấy Dương Gia Lập đã bước vào phòng thì thở phào nhẹ nhõm.
Cậu đưa mắt nhìn xung quanh, xác định không có người khả nghi, trong lòng mới thấy yên tâm.
Lam Thiên tìm được một chiếc bàn nhỏ sát cửa sổ ở dưới lầu rồi gọi nhân viên phục vụ mang cho cậu một ly coca size lớn.
Hồi trước, lúc còn ở nhà, Nguyễn Ngạn Đình hơn cậu có năm tuổi bảy tháng mà đã bày vẻ học theo bố cậu suốt ngày đòi quản thúc cậu, một ngụm cũng không cho cậu uống nhiều.
Bây giờ cậu bỏ đi rồi, trời cao hoàng đế xa*, còn ai quản được cậu! Còn ai chứ!
*Ý chỉ xa nhà nên có thể sống theo ý riêng của mình, không bị quản chế.Lam Thiên cắn đầu ống hút, hai mắt tròn xoe, cố kìm nén lá phổi khô cằn đang thèm khát điên cuồng.
Vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một nam một nữ cách đó không xa bước qua.
Khi liếc nhìn người đàn ông kia, gương mặt nhỏ nhắn của Lam Thiên đột nhiên tái nhợt, cậu chui vào một góc như một chú thỏ bị làm cho kinh động.
Người đàn ông cách không xa đó, dáng đứng thẳng tắp, mặt mũi khôi ngô nho nhã, ánh mắt hiện lên sự lịch thiệp nhã nhặn chỉ có ở anh trai nhà người ta, khoác lên bộ đồ vest lại mang thêm khí chất tinh anh đầy trẻ trung và triển vọng, anh ta vừa bước vào, không ít cô gái chàng trai đưa mắt lên trộm nhìn.
Lam Thiên nấp vào một góc quan sát người đàn ông đó, ánh mắt đầy kinh hãi.
Mẹ nó chứ, nghĩ đến ai người đó đến liền.
Nguyễn Ngạn Đình thế mà lại đuổi đến tận đây rồi.
Lam Thiên đang hoảng loạn lo sợ sẽ bị bại lộ tung tích, dụi dụi mắt, lại nhìn thấy Nguyễn Ngạn Đình vốn dĩ không nhìn thấy cậu, mà còn gật đầu cười nhẹ với người cô gái bên cạnh, cô gái đó khoác lấy cánh tay của Nguyễn Ngạn Đình, anh ta cũng không từ chối, thậm chí còn cởi áo vest ngoài ra, ga lăng che chắn lên người cô gái như thể sợ cô ấy bị lạnh.
Lam Thiên ở đằng xa trông thấy cảnh này, lồng ngực chợt thắt lại, một cảm giác vừa chua xót lại nôn nao khó tả dâng lên.
Cậu và Nguyễn Ngạn Đình quen biết nhau cũng gần hai mươi năm rồi.
Từ nhỏ đến lớn, Nguyễn Ngạn Đình cứ cư xử như người anh lớn trong nhà, cái này không cho cậu làm, cái kia cũng không để cậu phải động tay, lúc nào cũng quấn lấy cậu, quản lý cậu từng li từng tí, hoàn toàn xem cậu như vật độc quyền của bản thân. Một vài ngày
trước, Lam Thiên cuối cùng cũng giành được quyền tự chủ kinh tế, còn chưa kịp thỏa thích hít thở không khí của sự tự do thì đã bị Nguyễn Ngạn Đình mang lên giường làm nhục.
Hôm đó, sau khi tỉnh dậy, Lam Thiên sững sờ cả buổi, đầu óc như muốn nổ tung.
Cậu luôn xem Nguyễn Ngạn Đình là người anh lớn đáng tin cậy, đến bố mẹ cậu cũng hết sức tín nhiệm chàng thanh niên đại tốt với gương mặt tuấn tú, áo quần bảnh bao giữa quần chúng này.
Cậu tự hỏi Nguyễn Ngạn Đình sao có thể làm như vậy.
Nguyễn Ngạn Đình bình thản trả lời cậu một câu: “Quản em nhiều năm như vậy, không dễ gì chờ đến khi em trưởng thành có thể tự lập, anh chỉ gặt hái chiến lợi phẩm anh đáng được nhận thôi, em sao vậy.”
Câu nói này khiến Lam Thiên giận đến mức đêm đó vừa lau nước mắt vừa xách ba lô bỏ nhà ra đi.
Lam Thiên dự định sẽ không xuất hiện cho đến khi Nguyễn Ngạn Đình quỳ xuống xin lỗi cậu, nhưng hôm nay nhìn thấy anh ta ngủ với cậu xong, ngoảnh lại đã quấn quýt cùng một cô gái xinh đẹp khác, Lam Thiên nén lửa giận trong lòng, lặng lẽ nắm chặt nắm đấm.
Cậu muốn lao đến đó.
Cậu muốn đánh người.
……
Dương Gia Lập bước vào phòng, Triệu Hướng Hải đã ngồi ở trong phòng từ trước.
Hôm nay Triệu Hướng Hải không mặc vest mà chỉ ăn vận đơn giản.
Chiếc áo khoác màu vôi trắng kết hợp với chiếc quần đen sẫm lại khiến anh ta không còn kín đáo cấm dục như ngày thường nữa, đổi lại lại thêm phần trẻ trung và ôn hoà.
Dương Gia Lập ngồi đối diện với anh ta, câu đầu tiên thốt ra chính là “Xin lỗi”.
Triệu Hướng Hải mỉm cười, hỏi cậu: “Xin lỗi làm gì.”
Dương Gia Lập cảm thấy áy náy, mặt đỏ bừng đáp: “Anh Hải vất vả bỏ ra nhiều công sức sắp xếp như thế, em lại không thể thoát ra ngoài, lãng phí cơ hội.”
“Cũng không trách em được,” Triệu Hướng Hải đẩy gọng kính, ánh mắt sâu thẳm, “Là Diệp Đình suy tính quá cẩn thận, rõ ràng đã sớm nhìn thấu rồi, ngoài mặt thì không rỉ ra một giọt nước nào, thế mà bên trong đã dàn xếp xong xuôi hết cả, cũng khó trách em không thoát ra được.”
Triệu Hướng Hải đẩy hai bản văn kiện đến trước mặt Dương Gia Lập, trong nụ cười mang theo vài phần lạnh lẽo: “Hắn không chỉ dồn em vào ngõ cụt, bắt em về nhốt lại đâu, em xem, đến anh hắn còn dám uy hiếp đây này.”
Dương Gia Lập ngạc nhiên, cầm lấy hai bản văn kiện xem thử.
Là hai bản báo cáo lợi nhuận đầu tư, trong đó có không ít dự án đầu tư dạo gần đây của Triệu Hướng Hải đã bị gạt bỏ và trì hoãn vì Diệp Đình dựa vào thế mạnh đầu tư của tập đoàn dưới trướng của hắn can thiệp vào.
Triệu Hướng Hải cười nhạt nói: “Hắn tuy không nắm được chứng cứ chứng minh người hôm đó muốn mang em đi là anh, nhưng anh đoán trong lòng hắn đã có nghi ngờ, hắn gõ núi dọa hổ ra oai với anh, buộc anh bỏ ý nghĩ giúp em đây mà.”