Khi Diệp Đình bước vào cửa, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Giống như chưa hề nghe thấy cái gì.
Dương Gia Lập nhìn thấy hắn vào cửa thì kịp thời ngậm miệng lại, cái gì cũng không nói nữa, Lam Thiên thì trực tiếp lấy quả hồ trăn đã bỏ vỏ nhét vào trong miệng để ngăn mồm mình lại.
Diệp Đình bỏ chiếc cặp xuống, nhìn bàn chân trần đi trên mặt đất của Dương Gia Lập, khuôn mặt vô cảm nói: “Sàn nhà lạnh như vậy, tại sao em lại không đi dép.” Hắn lấy ra một đôi dép lông trong tủ, đặt xuống trước mặt Dương Gia Lập.
Từ khi Diệp Đình trở về, toàn bộ không khí trong nhà trở nên nghiêm túc.
Lam Thiên sờ sờ mũi, xoa Dương Gia Lập một chút rồi trở về phòng của mình.
Buổi tối, Dương Gia Lập ngồi đối diện, cùng ăn mì Udon với Diệp Đình, ai cũng không nói chuyện.
Cho đến khi ăn xong, Dương Gia Lập mới nghe thấy Diệp Đình dùng một giọng cực kì trầm thấp khẽ kêu một tiếng: “Dương Dương.”
Đôi đũa trong tay Dương Gia Lập khựng lại, không ngẩng đầu lên.
Cũng không biết Diệp Đình nhớ đến cái gì, bỗng nhiên cười một tiếng, ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt đã biến thành u ám thâm sâu, giọng nói của hắn tựa như bị bao phủ một màn sương, bất lực, mang theo sự lạnh lẽo: “Dương Dương, tôi cũng có trái tim.”
“Sự nhẫn nại của tôi cũng có giới hạn.”
Dương Gia Lập ăn mì Udon, tô mì trước mắt tỏa ra hơi nóng, khiến cậu không nhìn rõ biểu tình lúc này của Diệp Đình.
Diệp Đình nói xong hai câu này thì cũng không lên tiếng nữa, chỉ yên lặng đi ra ban công hút vài điếu thuốc.
Đến khi quay lại, hắn dẫn Dương Gia Lập đi vào phòng tắm, cùng nhau ngâm mình trong bồn nước.
Diệp Đình như thường lệ ôm lấy Dương Gia Lập trần truồng vào lòng.
Diệp Đình hạ mi mắt, nhìn người trong lòng ngực mình, trong mặt hiện lên vẻ phức tạp khó hiểu.
Hắn di chuyển dọc theo sống lưng của Dương Gia Lập tiến xuống phía dưới.
Ban đầu Dương Gia Lập không có phản ứng gì, bị Diệp Đình động tay động chân đã sớm trở thành thói quen của cậu.
Nhưng khi một luồng cảm giác xâm chiếm đã lâu không gặp dọc theo xương tủy bao trùm khắp cơ thể, cậu giật mình giống như bị giật điện, hoảng sợ quay sang nhìn Diệp Đình: “Anh làm cái gì?”
Diệp Đình giống như đã sớm biết Dương Gia Lập sẽ phản kháng.
Hắn dùng đôi chân dài mạnh mẽ kẹp lấy chân Dương Gia Lập, giam cầm cả người cậu vào trong ngực, khiến cậu không thể động đậy.
Diệp Đình nói: “Bé cưng, tất cả của em tôi đều thích, nhưng chỉ có một thứ thật sự khiến tôi chán ghét.”
Diệp Đình cắn mút vành tai của Dương Gia Lập, trong giọng nói mang theo ý tứ nghiến răng nghiến lợi: “Em hiện tại trở nên như vậy, nuôi thế nào cũng nuôi không thành.”
Dương Gia Lập ngửi được hơi thở vô cùng nguy hiểm từ trong giọng nói của Diệp Đình. Cậu nắm lấy cạnh bồn tắm, muốn chạy trốn.
Diệp Đình đương nhiên sẽ không cho cậu cơ hội này, hắn đè chặt người lại, lạnh lùng cười nói: “Tôi đối với em còn chưa đủ tốt sao, tôi đã nói với em biết bao nhiêu lần, chỉ cần em chịu ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, chuyện gì cũng sẽ không xảy ra, thứ gì tốt tôi cũng có thể cho em.
Diệp Đình giữ cằm Dương Gia Lập, ánh mắt nóng rực nhìn cậu, “Thà đi ra ngoài làm việc cực khổ cũng muốn trốn đi thật xa, cũng không muốn thích tôi lần nữa….”
“Em kháng cự tôi nhiều lần như vậy cũng không khiến tôi tức giận bằng những câu này.”
Dương Gia Lập nhìn vào mắt Diệp Đình, cảm thấy hắn như một con dã thú đang nổi cơn thịnh nộ.
Diệp Đình dùng sức hôn Dương Gia Lập một cái, nói: “Dương Dương, tôi cho em một cơ hội cuối cùng. Nói cho tôi, nói em còn thích tôi, những lời kia chỉ là nói bừa. Chỉ cần em nói như vậy, tôi sẽ tin em, sau này sẽ đối xử với em tốt thật tốt.”
Dương
Gia Lập mím chặt môi, không mở miệng.
Diệp Đình lại tăng lực trong tay lên, vừa nôn nóng vừa kiềm chế: “Không được bướng nữa, mở miệng nói chuyện.”
Dương Gia Lập liếc mắt nhìn thật sâu vào Diệp Đình.
Diệp Đình có đối xử tốt với cậu như thế nào đi chăng nữa, thì cũng sẽ chẳng có ai chỉ vì chiếc lồng sắt đang giam giữ mình được đổi thành chiếc lồng vàng mà trở nên vui vẻ.
Cậu gằn từng chữ một, nói: “Tôi chưa bao giờ nói dối.”
Diệp Đình ngây ra vài giây, từ từ buông lỏng tay.
Sau một lúc lâu, hắn nhắm mắt lại, khóe môi cong lên, cười nói: “Tốt, rất tốt.”
“Khi chia tay ở buổi tốt nghiệp, em đã từng nói với tôi, nói em thật sự vẫn luôn lo lắng bất an bởi vì giữa chúng ta có quá nhiều biến số, có quá nhiều yếu tố không ổn định. Sau khi chia tay, tôi đi đến Mỹ, đoạt quyền lực vào trong tay, tôi phải khiến cho bản thân mình nhanh chóng trở nên mạnh mẽ. Tôi có đủ quyền thế rồi, lập tức trở về nước, mục đích chính là bắt em về.”
“Sau này khi biết em mắc bệnh trầm cảm, quả thật tôi đã tự trách mình, tự trách bản thân không thể bảo vệ em tốt, để mấy năm nay em phải chịu nhiều khổ sở như vậy. Tôi biết cảm giác bế tắc của em, tôi cũng đã thử thông cảm cho em.”
“Nhưng sau khi bắt em về, Dương Dương, tôi thật sự không biết nên làm cái gì nữa.”
Trong mắt Diệp Đình bao trùm vẻ u ám cực độ: “Bây giờ em chỉ toàn chống cự tôi, trong đầu em lúc này chỉ có suy nghĩ muốn chạy trốn, không chịu từ bỏ. Rõ ràng trước kia em thích nhất chính là dính lấy tôi, nhưng bây giờ dù tôi có bồi dưỡng tình cảm như thế nào cũng không thể trở nên thân thiết với em, thật sự khiến tôi tức giận.”
Yết hầu của Dương Gia Lập khẽ động: “Anh không xem tôi là người, phương thức anh đối xử với tôi bây giờ vừa cố chấp vừa tối tăm. Anh thay đổi quá nhiều so với thời đại học, anh bây giờ chỉ khiến tôi cảm thấy đáng sợ, nguy hiểm, tôi chỉ muốn trốn khỏi anh thôi.”
Diệp Đình mỉm cười.
Hắn gật đầu nói: “Nếu em nói như vậy, cũng được.”
Hắn khều khều chiếc cắm của Dương Gia Lập: “Vậy thì phải khiến em thất vọng rồi, tôi sẽ không buông tay em. Cả thể xác lẫn tinh thần của em tôi đều phải có được, cũng nhất định phải khiến em không thể rời khỏi tôi.”
“Bây giờ tâm lý của em cần được điều trị, cho nên tôi sẽ mời chuyên gia giỏi nhất đến, để bọn họ đưa ra phương án tốt nhất, dành cho em sự chăm sóc tốt nhất để trạng thái tâm lý của em nhanh chóng trở lại khỏe mạnh như trước, tạm thời tôi sẽ không ép trong lòng em phải có tôi.”
“Trước khi đó,” Diệp Đình hít một hơi thật sâu, cười nói: “Bé cưng, tôi chỉ có thể bắt đầu từ cơ thể em trước thôi.”