Diệp Đình kéo người xuống lầu đuổi theo Dương Gia Lập.
Triệu Hướng Hải vẫn đứng yên tại chỗ, chờ đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa, anh mới vội vàng chạy đến trước cửa phòng nghỉ.
Mở cửa tủ chứa đồ ra.
Dương Gia Lập đang ở bên trong, thu mình cuộn tròn giống như một chú mèo con, im lặng nín thở đến mặt mũi đỏ bừng.
Đột nhiên tiếp xúc với không khí trong lành, Dương Gia Lập hít sâu một hơi, lòng ngực căng phồng lên: “Anh ta đi rồi?”
“Không kịp nói nhiều đâu,” Triệu Hướng Hải kéo cậu ra, vội vội vàng vàng cầm một vài thứ nhét vào tay cậu, ánh mắt sáng rực đầy hối hả, chỉ có thời gian vài phút thôi, băng qua đường bộ, đi xuống từ thang vận chuyển hàng hóa, đi thẳng xuống tầng hầm, xe tiếp ứng em đã đến ở cổng sau rồi.”
“Đừng hỏi gì nhiều, cứ lên xe, sẽ có người đưa em đến nơi an toàn.”
Triệu Hướng Hải không để cho Dương Gia Lập có cơ hội do dự nữa.
Anh đẩy Dương Gia Lập ra ngoài: “Đi!”
Dương Gia Lập cũng biết mình không thể lề mề vào lúc này, lần này nếu bỏ trốn không thành, cả cậu và Triệu Hướng Hải đều sẽ bị chó điên Diệp Đình vồ cắn không tha.
Gói ghém đồ đạc vào trong áo khoác xong xuôi, Dương Gia Lập liền bước vào thang vận chuyển hàng hoá, không nán lại thêm một giây nào nữa.
Cậu im lặng nín thở đi một mạch xuống tầng hầm, cảnh giác quan sát môi trường xung quanh, không phát hiện có người canh gác của Diệp Đình, cậu mới chạy về phía cổng sau.
Một chiếc xe đang dừng ở phía cổng sau, chỗ ngồi phía sau xe đã mở cửa sẵn.
Đôi mắt Dương Gia Lập rực sáng, chui thẳng vào trong xe, đóng sầm cửa lại.
Bác tài xế ngồi phía trước, giọng trầm đục như tiếng trống hỏi: “Ngài Dương?”
Dương Gia Lập thở hổn hển đáp: “Là tôi.”
Bác tài xế mỉm cười, nửa gương mặt chìm trong bóng tối, nói: “Thắt dây an toàn vào.”
Dương Gia Lập vội vàng thắt dây an toàn, vừa thắt vừa hoảng loạn quan sát bên ngoài, quan sát xem có người phát hiện bên này không: “Chú ơi, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Bác tài xế dập tắt khói: “Triệu tổng đã sắp xếp xong cả rồi, đến nơi ngài sẽ biết thôi.”
Xe khởi động, nhanh chóng xuyên qua màn đêm tối, vòng ra đường cái, trà trộn vào dòng xe xuôi ngược, thẳng tiến đi về phía Bắc.
Trải qua chuyện lần này, khắp người Dương Gia Lập bây giờ đã mệt rã rời.
Đến lúc nghỉ ngơi, cậu mới phát hiện ra áo sơ mi mặc bên trong đã bị mồ hôi làm ướt sũng, dán một mảng vào người.
Cậu nuốt nước bọt làm dịu đi cổ họng khô khan, vốn định muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện bản thân kỳ thực đã cạn kiệt sức lực.
Xe chạy lên cầu vượt không lâu, Dương Gia Lập đã ngủ thiếp đi.
Cậu đã mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ, cậu như mọc ra đôi cánh, Diệp Đình vung xiềng xích lên muốn trói buộc cậu nhưng lại lực bất tòng tâm. Cậu cứ thế tự do tự tại bay đến hội trường mà Lý Đại, Lý Nhị biểu diễn, nghe thấy Lý Đại, Lý Nhị cuồng nhiệt cất lên lời ca nhiệt huyết nhất đó ‘tự do là điều mà cả đời này tôi luôn hướng đến’.
Cậu không phải là thú cưng nữa, cậu tự do rồi.
Dương Gia Lập khép chặt mắt chìm trong giấc mộng, khóe miệng không khỏi cong lên cười vụng.
Giống hệt như đứa trẻ ăn được kẹo ngọt mà có cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.
……
Trợ lý Vương nhận lấy cà phê từ tay cô gái phục vụ.
Cậu xếp hai ly cà phê vào túi đựng thật ngay ngắn, rồi ngâm nga đoạn nhạc bước ra khỏi cửa tiệm.
Nơi này là khu vực đang chờ được khai khẩn, những tòa nhà cao ốc xung quanh cũng không mấy đông đúc, đến buổi tối trông sẽ có chút vắng vẻ.
Phía sau chợt có tiếng ầm ĩ truyền đến ngày một gần, ấy vậy mà trợ lý Vương vẫn không hề hay biết.
Ngờ đâu kẻ ngốc vậy mà
cũng có đam mê văn nghệ!
Trợ lý Vương tốt nghiệp khoa văn học ngước nhìn bầu trời đêm hiếm khi thấy sao, trong lòng chợt vui phơi phới, máu làm thơ lại nổi lên.
Tiếc thay, chưa kịp rặn ra hai chữ đầu của bài thơ thể thất ngôn bát cú, một lực bất ngờ nhảy vồ đến từ phía sau đẩy nhà thơ loạng choạng ngã xuống như chó cúi gặm phân*.
*như chó cúi gặm phân: chỉ tư thế ngã đáp mặt xuống trước, giống như tư thế chó cúi gặm phân.Trợ lý Vương chân này đá chân kia, hai ly cà phê trên tay thoáng chốc rơi ra ngoài, đập lên nền đất, chất lỏng chảy tràn ra.
Trợ lý Vương hốt hoảng la toáng lên: “Là ai, mấy người làm gì vậy!”
Đám vệ sĩ đuổi đến nhìn người trước mắt lại không phải là Dương Gia Lập, ai nấy nhất thời đều ngơ ngác.
Diệp Đình mấy giây sau mới đuổi kịp đến.
Hắn trông thấy mặt của trợ lý Vương, thoáng chốc hiểu ra tất cả.
Hắn bị chơi xỏ rồi.
Triệu Hướng Hải, dám dở chiêu dương đông kích tây, đổi trắng thay đen dưới mí mắt hắn.
Lòng hắn chợt hoảng loạn, nắm đấm thoáng chốc đã nắm chặt đến cực hạn, hắn mất kiên nhẫn hét vào đám vệ sĩ: “Quay về, lập tức quay về chặn người cho tôi.”
Trợ lý Vương lỗ hết hai ly cà phê, nghĩ ra về tay không vậy cũng buồn.
Cậu túm lấy tay áo của vệ sĩ rồi la làng: “Đẩy ngã người ta rồi muốn chuồn, cậu xin lỗi rồi đền tiền cà phê cho tôi!”
Vệ sĩ mất kiên nhẫn, muốn hất người ra.
Trợ lý Vương liền kêu gào lên: “Cậu đừng chạy, đứng lại! Cà phê của tôi!”
Vệ sĩ sốt hết cả ruột, trong lúc hoảng loạn chợt có ảo giác như đang chống chọi với bà dì khó tính chuyên mặc cả ở chợ.
Một trăm tệ bốc hơi khỏi ví, dễ dàng đuổi được trợ lý Vương đi, đám người của Diệp Đình lại chạy về trong tòa nhà công sở.
Diệp Đình đẩy mạnh cửa phòng làm việc của Triệu Hướng Hải.
Triệu Hướng Hải mặc một bộ đồ trắng với chiếc áo sơ mi vừa vặn hơi bó sát eo, cổ áo và cà vạt được chỉnh lại ngay ngắn, đôi mắt sắc sảo xuất chúng được che chắn phía sau mắt kính có gắn dây đeo vàng đang mang chút ý cười. Anh nửa bình tĩnh nửa chế giễu nói: “Diệp tổng sao lại quay lại đây rồi, chỗ tôi thật sự không có giấu người.”
Vẻ mặt Diệp Đình không cảm xúc, đôi mắt âm u lạnh lẽo đầy sát khí.
Hắn nhìn chòng chọc vào Triệu Hướng Hải, ánh mắt đó, chỉ vài giây nhìn vào đã khiến người ta vô cớ thấy sợ hãi đến mức như mất cả hồn vía.
Diệp Đình từng bước bước đến trước Triệu Hướng Hải, duỗi tay nới lỏng cà vạt của mình ra.
Triệu Hướng Hải vẫn chưa mở miệng, Diệp Đình đã cười một tiếng.
Vừa giơ tay lên, nắm đấm hung ác liền nện thẳng vào mặt Triệu Hướng Hải.