Dương Gia Lập không trả lời Diệp Đình.
Diệp Đình nắm chặt di động đợi thật lâu thật lâu, cũng không thể nghe thấy câu trả lời khẳng định từ Dương Gia Lập, nhịn không được thất vọng.
Dương Gia Lập thấp giọng nói: "Diệp Đình, nhiều năm như vậy, tôi với anh đều thay đổi rất nhiều"
"Tôi không còn ngu ngốc giống như trước kia, tôi từng nói muốn làm một người an nhàn tự tại cả đời, sống những ngày tháng ung dung không gò bó, nhưng xã hội cứ một đòn lại một đòn đánh xuống, tôi thấy bản thân đều đã tục đến không xong rồi, sớm đã không còn là dáng vẻ trong tim anh nữa rồi. Anh cũng vậy. Thời điểm học đại học, anh tuy rằng cao lãnh kiêu ngạo, tính tình cũng có chút bá đạo, nhưng vẫn rất tốt. Nhưng anh của hiện tại, tựa như con sói độc ác, bắt được ai là cắn người đó, vừa cực đoan vừa tàn bạo, tôi......"
Dương Gia Lập còn chưa nói xong, Diệp Đình đã nặng nề chen vào: "Dương Dương, từ trước tới nay anh luôn không nỡ tàn bạo với em"
Dương Gia Lập cười lạnh: "Nhục nhã, cưỡиɠ ɠiαи, trói buộc, cầm tù, còn chưa đủ sao?"
Diệp Đình trầm mặc trong chốc lát: "Nếu em nguyện ý trở về, anh đảm bảo, những điều đó sẽ không xảy ra nữa"
Dương Gia Lập hít một hơi thật sâu: "Nói thật, tôi không dám lại tin tưởng thêm lần nữa"
Khi còn nhỏ, bà ngoại mang Dương Gia Lập tới ruộng nương, kết quả lại nhìn thấy một con rắn đã chết cứng ở dưới mương.
Chính mắt nhìn thấy rắn, Dương Gia Lập nhỏ sợ hãi, kêu khóc kéo bà ngoại về nhà, ô ô oa oa cả chặng đường, nước mắt chảy ròng ròng trên khuôn mặt bánh bao xinh xắn. Từ đó tới mười mấy năm sau, cậu hễ nhìn thấy loài bò sát đều không khỏi sợ hãi, có một lần vừa cùng Diệp Đình làm xong, không cẩn thận nhìn thấy dây lưng màu đen của hắn ở ngay bên cạnh, cậu sợ tới mức suýt nữa thì đá Diệp Đình lúc đó vừa làm xong chuyện xuống giường.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Đã từng có hồi ức âm u như vậy bên cạnh Diệp Đình, Dương Gia Lập muốn tức khắc dỡ bỏ tâm phòng bị, xác thật là không dễ.
Tim Diệp Đình nhịn không được mà trùng xuống, sau một lúc lâu hắn mới chầm chậm nói: ".......Bé con, một ngày nào đó em sẽ phải tin tưởng"
Nửa ngày không nghe thấy tiếng động truyền ra từ đầu bên kia. Diệp Đình lấy di động ra mới phát hiện, cuộc trò chuyện bị ngắt kết nối từ khi nào rồi.
Diệp Đình cất điện thoại, ngồi khuất trong bóng tối trong phòng ngủ, không bật đèn, châm điếu thuốc.
Khói thuốc lan ra khắp phòng ngủ, tràn vào trong phổi.
Diệp Đình nhìn ngọn lửa cam cháy giữa hai ngón tay mình, khẽ cười một tiếng không rõ ý vị.
Cách đây rất lâu, mẹ hắn chỉ trích hắn là kẻ trời sinh máu lạnh, không có dây thần kinh đồng cảm, cả tim đều là băng giá.
Hắn trước kia không để trong lòng.
Nhưng từ sau khi chia tay Dương Gia Lập, hắn mới phát hiện, mẹ nói thực sự quá đúng.
Hắn đi Mỹ, nhậm chức, nắm quyền, đánh phế đối thủ, nghiền nát ngón tay người ta trong lòng cũng không nổi lên một gợn sóng.
Hắn đã chuẩn bị tốt kế hoạch ra tay tận dụng sức ảnh hưởng của Diệp gia để thu thập quyền lực. Người anh trên danh nghĩa Diệp Phàm của hắn lúc nào cũng như hổ rình mồi, nhăm nhe ngăn cản ngáng chân, hắn lòng không gợn sóng mà đánh bại gã, nhìn gã rơi vào kết cục bại thảm, phát điên tới mức người không ra người quỷ không ra quỷ, cũng chỉ cảm thấy buồn cười. Hắn giống như là càng đứng trên cao thì lại càng lạnh lùng.
Nhưng gặp phải Dương Gia Lập, mọi thứ lại vượt khỏi tầm kiểm soát.
Hắn ôm nỗi hận kia, mộng tưởng đem người trói chặt bên mình, cầm tù cậu, để cậu chỉ thuộc về một mình hắn. Nhưng kết quả, cái gì cũng không giống như điều hắn muốn.
Dương Gia Lập không màng tới bất cứ điều gì, liều mạng chạy trốn, thân và tâm đều càng ngày càng cách xa hắn.
Dương Dương bảo bối của hắn, không thích hắn.
Diệp Đình hít xong một ngụm thuốc cuối cùng, ho khan hai tiếng rồi ấn tàn thuốc vào lọ thuỷ tinh, một đám tro nóng bốc lên nghi ngút.
_______________________________
Mấy ngày kế tiếp, Diệp Đình trở nên có chút kỳ quái.
Hắn mỗi ngày tan làm đều không vội về nhà mà dạo qua mấy cửa hàng bán đồ chơi gần đó, mua đủ loại cừu bông, quả thực trải đầy đất, đầy tới không thấy khe hở. Hắn còn mời một vị đầu bếp Trung Quốc nổi danh dạy hắn làm bánh kếp.