Dương Gia Lập ở Mỹ đã một tháng cậu liền hối hận xanh ruột luôn rồi.
Khi vừa đến Mỹ, lạ nước lạ cái cùng khả năng nói tiếng anh sứt sẹo chưa qua nổi cấp 6 làm cậu cảm thấy nơi đây thật khó sống.
Nhưng may mắn là sau đó cậu liên lạc được với Lam Thiên, có một người đã quen với nếp sống ở Mỹ như Lam Thiên chỉ dẫn, mọi chuyện còn coi như thuận lợi.
Không lâu sau cậu nghe nói, Diệp Đình cũng tới Mỹ rồi.
Dương Gia Lập vừa nghe tin này, cả người như muốn nhảy dựng lên, vội vội vàng vàng thu dọn hành lý chạy đông trốn tây.
Người của Diệp Đình cũng đuổi theo rất sát, rất nhiều lần Dương Gia Lập cùng bọn họ đối mặt, còn có xung đột tay chân, may mà thân thủ cậu nhanh nhẹn lại nhiều năm cuồng xem phim võ thuật, đánh không lại liền quay đầu chạy trốn, khó khăn lắm mới coi như thoát nạn.
Đến lúc này cậu mới muộn màng nhận ra, đến Mỹ để tránh đầu sóng ngọn gió thật sự là một nước cờ hỏng.
Diệp Đình là thế lực mới trong giới kinh doanh Trung Quốc, địa vị cao lại cường hãn, nhưng căn cơ hắn còn chưa ổn định. Nhưng mà ở Mỹ vừa vặn ngược lại. Đại bộ phận thế lực của Diệp Gia đều đóng tại đây, hiện giờ chạy trốn tới Mỹ, như là cừu non chủ động nhảy vào hang sói, thật sự nguy hiểm.
Dương Gia Lập nghĩ tới nghĩ lui, khẽ cắn môi lấy ra một phần tiền tiết kiệm mua vé máy bay về nước.
Dương Gia Lập vừa rời khỏi Mỹ, bên Diệp Đình liền lập tức nhận được tin tức.
Trợ lý đi theo Diệp Đình trong chuyến công tác này trình tin tức mới thu thập được lên cho hắn, hỏi: "Diệp tổng, hiện tại nên làm gì?"
Diệp Đình đứng trên ban công, tay cầm một ly rượu vang đỏ.
Hắn mặc một bộ âu phục chỉnh tề, hai tay chống lên lan can, một làn gió đêm hiu quạnh lướt qua ban công trống trải, đầu tóc Diệp Đình bị gió thổi hơi lay động, vừa anh tuấn chững chạc, lại vừa lạnh lùng quyến rũ.
Nghe xong trợ lý nói, hắn không vội quay đầu lại mà nheo mắt tiếp tục nhìn buổi tối nhộn nhịp ánh đèn của thành phố Manhattan, nghe âm thanh ồn ào của người đi đường đang bị gió đêm pha loãng, nhẹ giọng nói: ".......Cô nói, tôi với em ấy, có một ngày có thể giống như khi học đại học, thoải mái nắm tay nhau đi giữa dòng người không?"
Trợ lý chớp chớp mắt, không dám nói câu nào.
Diệp Đình cười cười, quay đầu lại, bình tĩnh nói: "Ngày mai sau khi công việc kết thúc, mua vé về nước đi"
Trợ lý gật đầu.
Nàng vừa xoay người muốn đi Diệp Đình gọi nàng lại: "Chờ đã, hai người cùng nhóm với Dương Dương trước kia, tên gì?"
Trợ lý lấy bản ghi nhớ trong di động ra tra một hồi: "Một người là Lý Thành Vinh, một người là Lý Thành Thân"
Diệp Đình nhàn nhạt "ừ" một tiếng, ngửa đầu nhìn trời đêm: "Sau khi về nước, đưa hai người họ tới, tôi muốn mời bọn họ làm khách"
Trợ lý ngẩn ra, cắn môi rối rắm vài giây, ngẩng đầu do do dự dự nói: "Diệp tổng, làm vậy không tốt lắm đâu"
Diệp Đình cười: "Sao lại không tốt?"
"Cậu Dương đã chạy trốn khắp nơi, rõ ràng là rất sợ thủ đoạn của anh. Nếu anh lại đối xử với bạn cậu ấy.......... Tôi sợ cậu Dương sẽ càng ngày càng......."
"Cô yên tâm", Diệp Đình nhấp một ngụm rượu, "Lần này tôi không muốn ép buộc em ấy"
Hắn quay đầu nhìn trợ lý, ánh mắt sâu thẳm: "Tôi chỉ muốn gặp mặt em ấy, rồi làm một giao dịch với em ấy, chỉ vậy thôi"
__________________________
Dương Gia Lập sau khi về nước liền thuê một căn nhà nhỏ.
Lý đại Lý nhị biết cậu đã trở lại, vội vàng tới phòng trọ của cậu.
Ba người ăn một bữa lẩu thật náo nhiệt.
Lý đại hỏi Dương Gia Lập về sau có dự định gì, Dương Gia Lập lau lau nước sốt trên khoé miệng, nói: "Anh muốn tìm một công việc bình thường để trang trải cuộc sống trước đã, chờ tới khi tình hình ổn định lại, anh vẫn muốn đi hát đó"
Lý đại đặt bàn tay to lớn lên vai Dương Gia Lập: "Anh Dương, bất luận là như thế nào, em đều theo đuổi anh"
(Ảnh nói "我都追你")
Lý nhị liếc mắt nhìn gã một cách kỳ lạ.
Lý đại ho khan một tiếng, gãi gãi đầu: "Bất luận là như thế nào, em đều theo ...............Tuỳ anh"
Lý nhị hai mắt cũng sáng ngời, dứt khoát nói: "Tin anh Dương, suốt đời. Cho dù nghèo khó hơn nữa, chúng ta vĩnh viễn là một nhóm, người một nhà"
Dương Gia Lập nghe được lời bọn họ nói, không biết vì sao mũi lại hơi cay.
Cậu hít hít mũi, cầm cốc bia lạnh trên bàn giơ lên, ồn ào nói: "Nhanh lên, cạn ly"
Cãi cọ ầm ĩ cuối cùng cũng ăn xong một bữa lẩu, Dương Gia Lập tiễn Lý đại Lý nhị ra cửa.
___________________
Mấy ngày sau, cậu bắt đầu tìm việc ở ngoài, vì lo lắng bị người của Diệp Đình bắt được nên cậu cố ý hạ thấp mình một chút, luôn đeo khẩu trang và kính râm. Mỗi lần trước khi phỏng vấn, cậu đều nói chuyện cùng Lý đại Lý nhị, tấu hài một hồi cho thư giãn đầu óc.
Mấy ngày đầu còn tốt, mọi việc đều thuận lợi, trong tay cậu cũng có vài công việc tốt có thể chọn lựa.
Nhưng bắt đầu từ ngày thứ sáu, tin nhắn cậu nhắn cho Lý đại Lý nhị đều không có hồi âm.
Ban đầu Dương Gia Lập còn cho rằng hai người bọn họ bận nên cũng không quá để ý.
Nhưng khi hai ngày liên tiếp không nhận được tin nhắn của Lý đại Lý nhị, cậu liền hơi không yên tâm.
Cậu đang định gọi xe đi tới chỗ ở của Lý đại Lý nhị nhìn qua một lúc, còn chưa kịp ra cửa liền nhận được một cuộc điện thoại.
Là trợ lý của Diệp Đình gọi tới, trợ lý