Phó Đình Sâm định nhân lúc đêm khuya đến đây lấy laptop, mấy ngày nay, nhà họ Tạ trông chừng Tạ Du rất cẩn thận, lúc ở bệnh viện, ngoài Tạ Diệc ra thì anh cũng chưa làm ai khác nghi ngờ cả, nhưng nếu lỡ bị phát hiện anh đang sống ở đối diện thì thật sự không thể nào mà giải thích rõ ràng được.
Đi qua vườn hoa, anh nhìn thấy bóng lưng quen thuộc dưới ánh đèn đường, đôi mắt hoa đào chớp chớp rồi nhấc bước tiến tới, nhưng không thể ngờ rằng lại nhìn thấy cảnh Tạ Du đang hút thuốc.
Trong màn mưa, Tạ Du mỏng manh đang cầm chặt chiếc dù, toàn thân cô như bị nhốt trong cái lồng bằng hơi nước, hiện lên một cách mơ hồ, môi thì ngậm lấy điếu thuốc, các ngón tay thì kẹp điếu thuốc một cách không quen, hơi ẩm cũng không thể làm tản đi khói thuốc.
Anh vừa bất ngờ vừa tức giận, cô gái này trong lòng giấu bao nhiêu phiền muộn mà lại ở đây lén lút hút thuốc như vậy!
Bất ngờ và phẫn nộ xong, anh lấy lại giọng nói của mình “Nhuyễn Nhuyễn, em đang làm cái gì vậy?”
Giọng nói phát ra như sét đánh bên tai cô.
Tay Tạ Du run run, vội vàng dập tắt điếu thuốc mới cháy được phân nửa vào trong nước, đốm lửa nhỏ không sáng được bao lâu đã phải từ từ lụi tàn.
Tạ Du quay đầu nhìn qua, Phó Đình Sâm đưa chiếc dù màu đen to của mình lên, chiếc dù che đi nửa gương mặt, đôi mắt đó như đang bị thiêu đốt trong màn mưa.
Tạ Du nắm chặt lấy dù, lùi về sau hai bước, cảm thấy tội lỗi vô cùng.
Phó Đình Sâm bước những bước dài đi về phía cô, cán dù như sắp bị anh nắm đến gãy ra vậy, tay kia đưa ra kéo lấy cổ tay cô, giọng nói rất tức giận “Ai dạy em vậy hả?”
Sức của anh rất mạnh, Tạ Du không biết tại sao anh lại tức giận, chớp mắt một cách ngây thơ, lúc mí mắt mở to ra vành mắt như đang rưng rưng nước, âm thanh bị bị tiếng mưa càng lúc càng to nuốt chửng đi một nửa, “Anh làm em đau.
”
Phó Đình Sâm thả lỏng tay, đưa tay lấy hộp thuốc và bật lừa từ trong túi áo cô ra, mở hộp thuốc, bên trong chỉ thiếu đúng 1 điếu.
Dáng vẻ hung hăng của anh từ từ dịu xuống, nhưng nét mặt thì vẫn còn rất tức giận, ở trước mặt cô đem từng điếu thuốc vò nát, cũng ném luôn chiếc bật lửa bị thấm ướt nước mưa kia đi, lửa giận trong mắt chưa tắt “Ai dạy em hút thuốc vậy hả?”
Cổ tay Tạ Du lại bị anh nắm lấy, lần này còn mạnh hơn cả lần lúc nãy, cứ như là muốn bẻ gãy tay cô vậy, đôi mi cô cụp xuống, nước mắt từ từ rơi xuống “Không có ai dạy em hết, em tự học”
Những tức tối trong người Phó Đình Sâm lúc nãy gần như biến mất hết, chỉ còn lại sự xót xa trong lòng, trong lòng cô có rất nhiều nghi hoặc, hoài nghi bản thân, hoài nghi những người bên cạnh nhưng không một ai giúp cô cả, cả người như bị nhốt trong một chiếc mai, đoán ra rồi nhưng lại không có năng lực làm gì cả.
Phó Đình Sâm đột nhiên buông tay, lấy cây dù khỏi tay cô, đưa cô vào che chung dù với mình, một tay nắm chặt lấy cán dù, một tay đỡ lấy cằm cô, tròng mắt đen lờ mờ dưới màn mưa như dọa người, cúi đầu xuống với hơi thở ấm áp hướng về môi cô.
Tạ Du lúc này như biến thành một đứa ngốc.
Khoảnh khắc hai môi chạm nhau, cô quên đi việc mình phải khóc, đôi môi ấm nóng của anh đặt lên môi khiến cô lúng túng, vị bạc hà còn lưu lại trong miệng đều bị anh lấy đi hết.
Tiếng mưa càng ngày càng to, mọi tiếng động xung quanh như bị gián đoạn, trong không gian nhỏ này chỉ có hai người, những giọt mưa lạnh lẽo rơi xuống những vũng nước, bắn lên mắt cá chân cô.
Đầu óc cô trống rỗng, quên luôn cả việc thở, mãi cho đến khi gương mặt nhỏ ửng đỏ hết cả lên thì mới đưa tay đẩy anh ra, khóe môi truyền đến cảm giác nhói nhói như kim châm.
Phó Đình Sâm một tay ôm lấy eo cô, kề trán mình vào trán của cô, màu đen của đôi mắt như giấu đi cả một bầu trời sao, hơi thở gấp gáp, giọng nói có chút mờ ám “Nhuyễn Nhuyễn, thở đi.
”
Tạ Du chớp mắt, ngờ nghệch hít thở, sau đó sự nóng bức của đôi môi lại ập đến, khóe môi bị cắn được vỗ về một cách nhẹ nhàng.
Hôn được một lần lại muốn hôn tiếp.
Phó Đình Sâm cảm thấy bản thân mất lý trí rồi, vốn không định dọa cô như thế, nhưng khi đã thử qua một lần thì sẽ bị nghiện, mùi hương ngọt ngào của cô gái đã bị anh cướp mất.
Đôi môi mềm chỉ có thể phá vỡ đi sự kiềm chế trong anh.
Hôn nhau khoảng chừng 5 phút, cánh tay cũng không biết từ lúc nào đã vòng lấy eo cô, thắt lưng cũng thật mềm mại, một cô gái yếu đuối đang dựa sát vào người anh.
Cái hôn đầu là để phạt cô, cái hôn thứ hai là để thay đổi địa vị của anh trong cô.
Phó Đình Sâm đưa môi ra xa một chút rồi liếm liếm khóe miệng, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt va vào nhau, Tạ Du cuối cùng cũng chậm chạp phản ứng lại.
Bọn họ đã hôn nhau rồi!
Nước mắt lập tức như ngọc trai đứt đoạn mà rơi xuống “Anh…anh…hôn em!”
Phó Đình Sâm thấy gương mặt hốt hoảng cực độ của cô, cánh tay quàng lấy vai cô, ôm cả người cô vào lòng, giọng anh trầm ấm nói “Nhuyễn Nhuyễn, ngoan, đừng khóc”
Tạ Du không muốn nghe anh nói, nước mắt nóng hổi thấm ướt lấy chiếc áo mỏng manh của anh, từng chút từng chút như thiêu đốt trái tim anh, cô ngọ nguậy muốn ngẩng đầu lên nhìn anh.
Phó Đình Sâm thật sự không dám nhìn cô, nhìn cái dáng vẻ cô vì hành động bốc đồng của bản thân lúc nãy mà khóc nhiều như thế, nhớ lại mùi vị ngọt ngào của chiếc hôn, yết hầu anh trượt xuống, đưa cô trở lại vòng tay mình, giọng nói nhẹ nhàng: “Em ngoan đi, anh sẽ bảo vệ em thật tốt mà.
”
Chóp mũi Tạ Du áp vào ngực anh, cơ thể ấm áp của anh xuyên qua lớp áo truyền đến, khiến mặt cô đỏ ửng lên, đầu tiên cảm thấy bị ức hiếp, nhưng lần nữa lại cảm thấy xấu hổ, vì lúc này cô cũng đang nhớ đến mùi vị se lạnh của đôi môi anh, cô nghẹn ngào, nức nở “Anh bắt nạt em.
”
Phó Đình Sâm thấy cô ngoan ngoãn trong vòng tay anh, tim anh như nổ tung ra: “Ừm, anh chỉ muốn bắt nạt mỗi em thôi.
”
Tạ Du còn nói gì được nữa, Phó Đình Sâm kéo cô, lộ ra một gương mặt xinh đẹp tinh xảo, nghiêm túc nhìn vào mắt cô “Nhuyễn Nhuyễn, từ lần đầu gặp mặt, anh đã nghĩ đến đám cưới của chúng ta, cùng nhau xây dựng nên một gia đình hạnh phúc.
Mỗi lần gặp em, anh đều muốn đưa em về nhà, anh không muốn thấy em buồn, anh thích em, rất thích rất thích em, không phải là cảm giác của một người anh trai với một đứa em gái, mà là cảm giác của người đàn ông dành cho người con gái mình thích.
”
“Anh sẽ cưng chiều em, yêu em, bảo vệ em cả đời, chúng ta ở bên nhau nhé?”
Cô dùng lực ngẩng đầu lên, nghe nhịp tim anh đập thình thịch, hai người cùng che dưới một chiếc dù giống như thế giói này chỉ còn lại hai người họ.
Tạ Du im lặng, chỉ ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, đôi mắt trong suốt đen trắng rõ ràng, đường nét quai hàm rõ rệt ngay trước mắt, trên cằm nhú ra sợi râu nhỏ, cô cũng đưa tay lên quàng lấy cổ anh, nhón chân lên hôn lên môi anh.
Phó Đình Sâm như sắp nổ tung, hôn lại một cách tử tế, còn chưa hôn sâu thì khóe môi đã đau, chiếc răng sắc nhọn