Học xong tiết hai cũng đã là 6 giờ, Phương Xán đi tìm Hạ Tống lấy bánh kem, Tạ Du và Phó Đình Sâm đi đến trung tâm thương mại.
Sau khi Phó Đình Sâm xuất viện thì không có xe, sáng nay được Lâm Dư đưa tới trường.
Tạ Du lấy siêu xe khiến Phó Đình Sâm rất kinh ngạc, sau khi có bằng lái xe thì tính ra cô cũng chỉ lái chưa đến 10 lần, tuy rằng lúc tập lái cô rất thành thục, nhưng lúc lái thực trên đường thì có chút gì đó không quen tay.
Phó Đình Sâm thấy cô lái xe một cách chậm chạp từ chỗ đỗ xe ra, không kìm được mà phá lên cười, đưa tay xoa xoa đầu cô, “Để anh lái cho?”
Tạ Du lúc lái xe không thể bị người khác quấy rầy, cô nhân lúc chờ đèn đỏ dừng xe lại, lấy tay anh xuống, vỗ vỗ mặt, “Đừng làm em phân tâm!”
Phó Đình Sâm rụt tay lại, ngồi trở lại ghế phụ, thấy đèn đỏ đang nhấp nháy, anh vặn vẹo ngón tay, không nhịn được hỏi “Em biết đường không?.
”
Nhóc con này nhìn là biết dân mù đường.
Tạ Du gật đầu, nhìn anh một cái, nói, “Biết chứ.
”
“Giờ cao điểm, dễ bị đụng xe.
” Phó Đình Sâm thích thú nhìn mấy ngón tay cô cố gắn điều khiển vô lăng, rất lâu rồi anh không đụng đến xe nên bây giờ anh thực sự không nhịn được, “Anh biết đường tắt gần hơn nè.
”
“Em cũng biết, Xán Xán có nói với em rồi,” Tạ Du cười một cách dịu dàng, đôi mắt đen long lanh như đang có mưu đồ gì đó.
Phó Đình Sâm: “…”
Muốn lái xe thôi mà cũng khó vậy à?
Chưa lái được bao lâu thì lại gặp phải cái đèn đỏ mấy chục giây, Tạ Du thấy Phó Đình Sâm không nói một lời, im lặng ngồi trên ghế, lúc này cô mới cảm nhận được, không có ý gì khác nhìn sang Phó Đình Sâm, nghiêng mặt qua phía anh, “Anh muốn lái lắm đúng không?”
Phó Đình Sâm kiêu ngạo quay đầu đi, thấy chiếc xe màu bạc cũng đang bị kẹt giữa dòng xe như mình, dối lòng nói “Trong gara của anh nhiều xe như vậy, sao có thể còn muốn tranh giành xe của một cô nhóc như em chứ?”
Tạ Du kéo kéo áo anh, nói nhỏ nhưng rất dịu dàng, “Quả nhiên là anh muốn lái…”
Tai Phó Đình Sâm động đậy, hơi quay đầu qua, nhìn Tạ Du một cái, thấy cô vừa nhìn anh vừa cười cười, ho một cái cái nhẹ rồi quay qua chỗ khác.
“Có như vậy em cũng không cho anh lái đâu!”
Giọng nói trêu chọc vang lên bên tai anh, tai phải anh như bị lửa đốt, quay đầu qua, một hương thơm ngọt nhẹ xong đến, gương mặt lạnh lùng không chút phòng bị bị cô hôn lên một cái.
Tạ Du cười rồi ngồi ngay ngắn lại, học theo dáng vẻ của anh xoa xoa đầu , “Ngoan nha, lúc về em cho anh lái nhe.
”
Đèn xanh sáng lên, Phó Đình Sâm mỉm cười, sờ má lúc nãy được cô hôn, lấy trong túi áo ra một cây kẹo, bóc vỏ bỏ vào miệng.
Hương vị thanh ngọt tràn ngập trong khoang miệng, anh không nhịn được mà cắn luôn cây kẹo, vị ngọt càng nồng hơn, nhìn Tạ Du đang nghiêm túc lái xe rồi lại mỉm cười.
Bé con giờ to gan rồi, cũng hoạt bát hơn xưa nữa.
Sau khi đèn xanh, Phó Đình Sâm không quấy rầy cô lái xe nữa, từ trường học đến trung tâm mua sắm cũng mất nửa tiếng lái xe, Tạ Du dừng xe trong bãi, Tạ Du còn chưa xuống xe đã thấy một người đàn ông cả người mặc áo da mang ủng đinh đang đạp lên mui xe.
Người đàn ông ngậm điếu thuốc trong miệng, nhìn tướng mạo cũng không tệ, chỉ là tai phải đeo chiếc bông tai hình viên đạn cộng thêm miệng còn ngậm thuốc khiến cho người khác cảm thấy không thoải mái.
Mấu chốt quan trọng nhất chính là tàn thuốc lá rơi xuống xe.
Người đàn ông gõ cửa xe.
Phó Đình Sâm thấy có người đi đến lập tức trở nên lạnh lùng, nhếch miệng cười, anh không đi tìm phiền phức, phiền phức lại tự mình tìm đến anh.
Tạ Du không xuống xe, ngơ ngác nhìn qua Phó Đình Sâm đang ngồi kế bên.
“Nhuyễn Nhuyễn, kéo cửa sổ xe xuống cho anh.
” Phó Đình Sâm ấm giọng nói, vỗ vỗ tay trấn an cô.
Người đàn ông tương đối thấp, vừa nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Tạ Du thì rất bất ngờ, một cô gái ngoan ngoãn như vậy mà lại lái chiếc xe có hạn như vậy?
Thú vị đấy.
Hắn huýt sáo, “Em gái, đi bar chơi với anh không? Anh mời.
”
Nếu đã có thể lái xe thì chắc chắn là trưởng thành rồi.
Vậy thì dễ giải quyết.
Hắn ta dựa vào gương mặt này không biết đã lừa được bao nhiêu cô gái.
Hắn ta nhìn qua bên cạnh, thấy Phó Đình Sâm đang ngồi đó thì sự hống hách lúc nãy cũng giảm đi mấy phần, từ chiếc xe này đến chỗ đỗ xe của hắn chỉ phát hiện người lái xe là một mỹ nữ mà thôi, không hề chú ý đến người ngồi bên cạnh, đã bị đám anh em xúi đi qua đây.
Ở phía xa xa chính là đám anh em đang xem anh ta đi cua gái thế nào, thế nên làm sao có thể dễ dàng từ bỏ được.
“Đây không phải là…Phó thiếu! Nghe nói cậu nằm bệnh viện mất nửa tháng trời, bây giờ phải nhờ con gái lái xe đưa đón mình à?”
Phó Đình Sâm thấy hắn ta dùng ánh mắt lẳng lơ nhìn Tạ Du, bèn kéo cửa sổ lên.
Trên mặt mang theo sự tức giận, vừa hay, nằm trên giường lâu vậy rồi, vận động một chút cho xương khớp linh hoạt.
Phó Đình Sâm mở cửa xe, quay qua nhìn Tạ Du, “Em ở yên trong xe.
”
“Không được đánh nhau!” Tạ Du lo lắng cho vết thương của anh, vết thương sâu như vậy, thời gian nửa tháng căn bản chẳng lạnh lại được bao nhiêu.
Phó Đình Sâm đang xuống xe thì ngừng lại, nhìn ánh mắt lo lắng của cô, chau mày lại cười, “Được, anh đảm bảo không đánh nhau.
”
Anh đi xuống xe đóng cửa lại, nhìn đống tàn thuốc trên mui xe, rồi nhìn lên người đàn ông đang đứng trước mặt mình, túm lấy cổ áo mà ấn mặt anh ta xuống đám tàn thuốc, chỉ cho đến khi đống tàn thuốc đó được lau sạch sẽ mới buông tay.
“Gần đây đám đàn của em mày đến chỗ tao, tao còn chưa tìm mày tính sổ, mày lại từ mò đến rồi à.
”
Hắn ta tên là Dương Ý, chính là át chủ bài trong đội xe khác, cũng giành được không ít giải, nhưng thi đấu đồng đội thì không bao giờ thắng được đội của Phó Đình Sâm, hai người kết thù cũng chỉ là do giành nhau một chiếc xe, kết quả Phó Đình Sâm thắng, kế từ đó, chỉ cần nhân lúc Phó Đình Sâm không chú ý thì sẽ kiếm cớ gây sự với anh.
Lần trước trong bệnh viện Hoắc Nhất Phàm đề cập đến bên phía đội xe xảy ra vấn đề có liên quan đến Dương Ý.
Lúc ở Lệ Thành, bị Lý Nham chặn lại trong hẻm cũng là do hắn ta xúi giục.
Dương Ý vùng vẫy thoát khỏi sự khống chế của Phó Đình Sâm, phun nước bọt xuống đất, lau mấy tàn thuốc còn sót lại trên mặt, giận dữ trừng mắt nhìn Phó Đình Sâm.
Phó Đình Sâm không hề có ý định đánh nhau làm gì.
Ở Yến Thành, ông Phó quản anh rất nghiêm, tuy nhìn mặt ông có vẻ là một người rất ôn hòa, nhưng thời thiếu niên đã từng đi lính, sự chính trực vẫn còn thấm sâu trong xương máu, nếu như Phó Đình Sâm đánh nhau mà bị ông phát hiện, nhất định sẽ bị đánh cho lưng nở hoa.
Lúc nhỏ, anh có không ít lần dẫn theo Lâm Dư đi khắp nơi gây chuyện phá phách xong bị đánh cho tơi bời.
Dương Ý không phải là một đứa côn đồ, nếu hắn ta bị đánh có thể chọc giận đến ông nội.
Mấy thằng anh em đứng ở phía xa thấy Phó Đình Sâm từ trên xe bước xuống thì ngẩn người ra một hồi mới từ từ chạy đến.
Phó Đình Sâm nhìn Tạ Du không nghe lời mà chạy xuống xe, hai tay bỏ vào trong túi áo, nghênh ngang nhìn Dương Ý, “Cuối tuần này, đường Bán Sơn, tao đợi mày.
”
Mấy người xung quanh đồng loạt nhìn người xa lạ – Phó Đình Sâm, có người lấy vũ khí bắt đầu truyền cho nhau, cho đến khi trên tay người nào cũng đều có vũ khí cả.
Tạ Du bị tình hình này dọa cho hai vai run run, rụt vào vòng tay của Phó Đình Sâm, Phó Đình Sâm nắm chặt lấy tay của Tạ Du, “Sợ gì chứ? Tụi nó không có gan đó đâu.
”
Nghe thấy lời nói ngông cuồng này của anh, Tạ Du bị chọc cười.
Phó Đình Sâm nói thật sự không sai tí nào, ông Phó nổi tiếng là bảo vệ con cái, không phải chỉ vì tụi nhỏ gây chút rắc rối thì sẽ không quan tâm, nhưng một khi đã liên quan đến mạng người và thể diện của cả gia tộc thì không còn là ân oán của một người nữa rồi, nhưng nhà họ Dương tuyệt đối không chống nổi sức ép của nhà họ Phó.
Dương Ý là một cười co được duỗi được, chặn mười mấy thằng nhóc manh động xong, nhìn qua Tạ Du đang thò đầu ra xem, đột nhiên chú ý đến gương mặt sạch sẽ của cô, lùi về phía sau khiêu khích, “Đấu trận sinh tử đi.
”
Phó Đình Sâm bình thản cười, bài ra vẻ mặt như không có gì đáng ngại, “Được thôi, khán giả cũng không được thiếu một người, kêu theo đội xe của mày theo.
”
Dương Ý hất cằm, “Mày tốt nhất nên trông chừng cô ấy.
”
Phó Đình Sâm không hiểu gì, đôi mắt đen như có lớp sương mờ che phủ, đưa tay ôm lấy eo của Tạ Du, tuyên bố chủ quyền, “Người của tao, không cần mày bận tâm.
”
Dương Ý cười, “Tốt nhất là như vậy.
”
Sau khi Dương Ý dắt đám đàn em rời đi, Phó Đình Sâm vân vê cằm Tạ Du một lúc.
Dù là đã quen biết nhau lâu vậy rồi, nhưng khi Tạ Du nhìn thẳng vào mắt anh vẫn cảm thấy căng thẳng, lúc anh không cười khiến người khác cảm thấy như rơi vào hầm băng, cô bất giác nuốt nước bọt, “Sao vậy anh?”
Anh cúi đầu xuống hôn lên má rồi