Khoang tàu cũ kĩ này trước kia có lẽ là nơi dùng để trữ đồ, một vài thùng hàng bằng gỗ với các thanh sắc có độ dài khác nhau, dây điện bị rách lộ ra các phần bên trong đang nằm ngổn ngang một góc.
Cái khoang này đã từng được tu sửa, cửa khoang là kiểu đẩy vào bên trong để mở, anh đứng dậy đẩy chiếc thùng còn chưa bị mục đến bên cửa, sau khi cô gái thấy anh làm vậy lúc đầu không hiểu, qua một lúc mới phản ứng trở lại, giúp anh đẩy chiếc thùng, sau đó dùng sợi kim loại bó lại thành mấy bó rồi buộc vào cửa, cơ chế đơn giản, chỉ cần cửa được mở ra thì mấy bó kim loại bên trên sẽ rơi xuống, dù không gây ra vết thương gây chết người, nhưng có thể cho anh thời gian để phản ứng trở lại.
Điều khiến người khác vừa ngạc nhiên vừa thích thú chính là, nhân lúc sau khi cánh cửa được mở ra, sẽ có một sợi dây thép lớn được tạo thành từ nhiều sợi dây nhỏ.
Anh lợi dụng cái móc dưới sàn của khoang tàu làm thành một cơ quan chí mạng, anh tuổi còn nhỏ, sức mạnh không đủ, nếu như đúng góc độ thì có thể đủ làm mất mạng một người trưởng thành.
Làm xong mấy thứ này, cô gái mệt mỏi ngồi bệt xuống, anh kiểm tra xem còn chỗ nào có thể sử dụng được nữa không, dùng chiếc đồng hồ trên tay phát vị trí cho ông.
Anh ước chừng sợi dây thép trong tay mình, tìm một sợi nhẹ hơn một chút đưa cho cô gái, “Nếu có người ức hiếp em thì hãy dùng hết sức mà đánh họ.
”
Cô gái vì mới chuyển mấy cái thùng xong, gương mặt nhỏ có hơi lấm lem, nhưng đôi mắt lại ngời ngời sáng, giống như vừa được vớt lên từ trong nước, trên cánh tay nhỏ mũm mĩm có một vết thương, cô cầm lấy thứ vũ khí duy nhất có thể dùng để phòng thân, rúc vào một góc, lặng lẽ lau nước mắt.
Không yên tĩnh được bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng súng, thân hình nhỏ bé của cô gái ở góc tường co rụt lại, cô bị dọa đến mức cứ mãi rụt người trong góc tường, anh đứng trước mặt cô, mím môi lo lắng, điềm tĩnh nhìn chằm chằm vào cánh cửa, “Đừng sợ, nhanh thôi sẽ có người đến cứu tụi mình mà.
”
Tiếng bước chân vội vã và tiếng chửi thề xen lẫn tiếng Anh và tiếng Trung từ xa đến gần, anh đoán có 6 người đang tiến đến, cộng với hai người đang canh trước cửa, tổng có 8 người, trong tay anh lại chỉ có vỏn vẹn 1 loại vũ khí không mấy hữu dụng, căn bản không có phần thắng.
Thùng gỗ bỏ hoang nhiều năm vốn không chống cự được lâu, cửa bị phá ra, sợi thép được treo trên cửa rơi xuống làm vài người bị thương, có 4 người không bị thương lập tức tiến vào.
Phó Đình Sâm kể tới đây thì chú ý đến phản ứng của Tạ Du, thấy mí mắt cô chỉ rung nhẹ chứ không có phản ứng gì quá lớn, “Em nhớ lại chưa?”
Tạ Du mờ mịt lắc đầu, những điều anh kể dường như là những chuyện từ rất lâu về trước, cô hoài nghi anh đang cố tình, cố tình chọn thời điểm như vầy để kể cho cô nghe.
Cô rút tay ra khỏi chiếc áo khoác to rộng của anh, cầm lấy tay anh, cắn vào ngón tay cái của anh một cách không thương tiếc, “Anh cố ý chứ gì.
”
Phó Đình Sâm mỉm cười, tiếp tục giúp cô massage thái dương, “Còn khó chịu không?”
Tạ Du hừ một tiếng, áp má vào tay anh, “Đầu óc em không tỉnh táo, đều là tại anh!”
“Tại em tham uống quá thôi.
”
Tạ Du phồng má lên, cố mở to mắt, hai mắt lấp lánh như những sóng nước làm Phó Đình Sâm trong lòng cảm thấy lăn tăn, không nhịn được mà lẩm bẩm trong miệng, “Là anh muốn em uống mà.
”
Phó Đình Sâm một tay đặt lên mặt cô, tay kia giúp cô vuốt tóc, dịu dàng nói, “Được rồi, là anh sai, nhớ không ra thì cũng đừng suy nghĩ lung tung, nghe anh kể, nếu có chỗ nào không thoải mái thì phải nói cho anh biết đó.
”
Tạ Du cũng nguôi giận đi phần nào, nghiêng đầu nhìn anh, “Sau đó thế nào?”
Phó Đình Sâm ấn vào bụng mình, lấy tay xoa xoa vết sẹo trên bụng, đến bây giờ, sự đau đớn đó anh vẫn còn nhớ như in.
Đó là lần đầu anh gặp Thiện Lương, trên tay hắn quấn băng vải màu đen, những người phía sau không có vũ khí trong tay, bọn hắn cho rằng một cô gái nhỏ không phải là mối đe dọa, nhưng lại không ngờ có thêm anh, trong phút chốc làm bị thương 4 người.
Thân thể anh linh hoạt, trốn phía sau chiếc thùng gỗ, trong tay nắm chặt sợi dây thép và cùng mấy người này chơi trò mèo vờn chuột.
Nhưng một đứa trẻ sao có thể thắng nổi người lớn, Thiện Lương bước đến thùng gỗ đứng trước mặt hai người.
Sắc mặt hắn vô cùng nhợt nhạt, hai mắt đỏ hoe hoàn toàn không thấy anh, chỉ nhìn chăm chăm vào cô gái đang run rẩy, nức nở bên góc tường.
Hai người quả nhiên quen biết nhau, vào thời khắc đó Thiện Lương thấy Tạ Du hai mắt như hóa điên, ánh mắt đó anh chưa từng gặp qua bao giờ, có sự hối hận, sự hận thù và nhiều hơn nữa là sự điên dại.
Trong tay hắn cầm một tấm gỗ đã được tháo dỡ, bên trên là chiếc đinh nhuốm đầy máu, phần lớn các vết thương trên người Thiện Lương đều là do miếng gỗ này tạo thành.
Cô gái bất lực nhìn Thiện Lương, nước mắt sớm đã khô cạn, kinh ngạc nhìn hắn bước từng bước đi đến, vẻ mặt hoảng sợ cũng biến mất thay vào đó là vẻ bình tĩnh khác thường.
Tay anh chảy máu, dù cho có sợ nhưng vẫn còn một cô gái nhỏ mạnh mẽ hơn, anh nhận được sự dạy dỗ từ nhỏ là không được bỏ lại con gái để bỏ chạy, anh chặn trước mặt cô, chặn Thiện Lương lại.
Đối mặt trực diện với Thiện Lương anh mới phát hiện, một người nhìn có vẻ nhợt nhạt yếu đuối lúc điên lên trông đáng sợ đến cỡ nào.
Cô gái đứng dậy, bước đến bên cạnh anh, cả người run rẩy nhưng vẫn cầm rất chặt thanh thép, còn một tay còn lại nắm chặt lấy áo anh.
Thiện Lương ném tấm ván gỗ trong tay xuống, không biết lấy con dao từ đâu ra hướng về Tạ Du.
Anh kéo cô ra sau lưng mình, kích hoạt sợi dây trước đó, chân phải của Thiện Lương bị đánh trúng, anh nhặt tấm ván gỗ có đinh bên trên đánh thêm cho hắn vài phát vào chân, cái chân đó bị dây thép cắt vào, cộng thêm mấy cái anh dùng tấm ván đánh nữa thì coi như tàn phế, lúc đó dù có liên quan đến tính mạng anh cũng chẳng quan tâm lắm.
Bên ngoài có tiếng bước chân, phía không xa còn có tiếng còi báo động ầm ĩ, anh nghe thấy có người gọi tên mình, lập tức cảm thấy an tâm.
Trong lúc anh lơ là, không ngờ Thiện Lương như phát điên huơ dao xông đến, sau đó anh quay sang thấy cô gái mở to mắt vì hoảng sợ, còn chưa kịp an ủi cô thì đã bất tỉnh.
Phó Đình Sâm hời hợt miêu tả câu chuyện này, sợ sẽ dọa cô, rất nhiều chi tiết anh đã lướt qua một cách đơn giản, anh an ủi Tạ Du, “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Tạ Du lắc đầu, hai mắt long lanh nước mang theo sự biết ơn, “Cám ơn anh.
”
Phó Đình Sâm cười, “Nếu lúc đó anh bỏ chạy