Đôi bên nghỉ ngơi lấy sức một lát, cuộc đua nhanh chóng bắt đầu.
Phó Đình Sâm đưa Tạ Du đi thi đấu chung khiến không ít người ngạc nhiên muốn rớt cằm, dẫu sao ghế phụ của anh chưa từng có bóng dáng người phụ nữ nào xuất hiện chứ đừng nói là đưa một cô gái đi đua chung.
Ai nấy đều biết mức độ nguy hiểm của cuộc đua này, bất cẩn xíu thôi là toi đời.
Đua xe phải dồn hết mọi sự tập trung, đưa bạn gái mình đi theo mà còn chạy trên đoạn đường nguy hiểm như thế, có thể thấy Phó Đình Sâm tự tin đến mức nào.
Cuối cùng Dương Ý không nén nổi bình tĩnh, để lại dấu răng nhợt nhạt trên điếu thuốc màu vàng.
Anh ta tháo xích sắt trên cổ và cổ tay mình rồi vứt sang bên cạnh, liếc mắt nhìn kính xe đang từ từ nâng lên của chiếc xe thể thao kế bên.
Điếu thuốc kẹp nơi đầu ngón tay bị vứt xuống đường, kính xe nâng lên, động cơ khởi động.
Tạ Du được Phó Đình Sâm đảm bảo nên không hề lo lắng.
Cô biết anh có ý tưởng riêng, cho nên cô chỉ ngồi yên lặng trên ghế phụ, thậm chí còn mơ màng buồn ngủ.
Tiếng còi vang lên, chiếc xe thể thao bên cạnh lướt qua mặt đất, phát ra tiếng gầm rú vang dội, phi qua trước mắt cô như tia chớp màu đỏ, cô còn chưa kịp nhìn rõ chiếc xe thể thao màu đỏ ấy thì nó đã lao vào trong bóng đêm.
Phó Đình Sâm cũng gấp rút đạp chân ga, đuổi theo và kéo giãn khoảng cách giữa hai chiếc xe.
Tạ Du thấy con số trên mặt đồng hồ tăng nhanh kịch liệt, cô căng thẳng siết chặt nắm tay, nhìn chiếc xe màu đỏ bám sát không rời qua kính chiếu hậu, lo lắng nói: “Đừng chạy nhanh như vậy.”
“Ngồi yên.” Anh vừa dứt câu, Tạ Du chưa kịp chuẩn bị đã cảm thấy cả người mình như bay lên trong chớp mắt.
Chiếc xe thể thao màu đen hất đuôi chuyển qua khúc ngoặt rồi biến mất trước mặt mọi người, chiếc xe màu đỏ cũng bám sát ngay phía sau.
Thoát khỏi tầm mắt mọi người, Phó Đình Sâm mới thả cho tốc độ chậm lại.
Anh nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ điên cuồng của Dương Ý lướt ngang qua, trên mặt anh không có bất cứ cảm xúc dư thừa nào.
Phó Đình Sâm bật đèn pha, thong thả giảm tốc độ, thậm chí anh còn có thời gian kéo dây áo khoác đang phủ trên người bạn gái.
Tạ Du ngước khuôn mặt nhỏ, thấy chiếc xe thể thao màu đỏ đã biến mất ở phía trước, cô lại nhìn sang gương mặt đầy sự nghiền ngẫm của Phó Đình Sâm, cuối cùng mới nở nụ cười yên lòng.
“Nhuyễn Nhuyễn, lấy di động ra giúp anh.” Phó Đình Sâm cầm vô lăng, nhìn mặt đường gồ ghề mà nhíu mày, tình hình giao thông còn tệ hơn anh tưởng tượng.
Tạ Du cúi đầu lần mò di động trong túi áo anh, do túi quá lớn nên không thể tìm đến tận cùng, cô đành khom lưng moi chiếc di động dưới đáy túi lên, sau đó cầm lấy và đưa cho anh.
Phó Đình Sâm đưa tay ra, dùng vân tay mở khóa màn hình: “Giúp anh gọi điện cho Hoắc Nhất Phàm, nói kế hoạch trước đó với cậu ta.”
Tạ Du cúi đầu nhìn di động, phát hiện màn hình chờ là ảnh của mình.
Cô hơi ngẩn ra, mỉm cười nhẹ nhàng: “Anh chụp lén em hồi nào thế?”
Ảnh trên màn hình là dáng vẻ khi cô ngủ say, mái tóc rối bời xõa quanh gối, dáng ngủ mất hết hình tượng.
“Hai đứa mình còn chưa chụp ảnh chung đó.” Phó Đình Sâm ho nhẹ, lái sang chủ đề khác.
Trong khi nói chuyện, Tạ Du cũng không chậm trễ thời gian.
Cô ấn số của Hoắc Nhất Phàm, ngón tay chợt dừng lại: “Em nói hay sao ạ?”
“Thời gian này bọn họ quá bận, không có thời gian để giới thiệu cho em và họ quen nhau.
Đợi vài hôm nữa chúng ta họp mặt đông đủ rồi làm quen nhé, lúc anh không ở trong nước, có vấn đề gì thì em cứ nhờ họ giúp đỡ, không cần khách sáo với họ.” Cũng chỉ có bốn người khiến Phó Đình Sâm yên tâm, Lâm Dư và Hoắc Nhất Phàm trông không đáng tin cậy nhưng xử lý mọi việc đâu ra đấy.
Tạ Du ấn nút gọi.
Thừa dịp điện thoại chưa kết nối xong, cô nghiêng đầu nhìn sang Phó Đình Sâm: “Anh phải đi thi đấu ạ?”
“Ừm, nửa tháng sau có một cuộc đua quy mô lớn ở Las Vegas, trong vòng một tháng.”
Anh vừa dứt câu, giọng của Hoắc Nhất Phàm đã xen vào: “Sớm nhở?”
Tạ Du cầm di động, yên lặng bật loa ngoài, mím môi không nói lời nào.
Phó Đình Sâm buồn cười nhìn cô, vì không để cô khó xử nên anh mở miệng nói: “Bảo các anh em trong đoàn xe rời khỏi đi, tình hình giao thông không giống như chúng ta dự tính.
Dương Ý quá hiếu thắng, tôi sợ cậu ta nóng đầu rồi rơi xuống vực, trước hết cứ báo cảnh sát đi.”
“Anh thì sao?” Có tiếng rít gào thoáng qua bên đầu dây của Hoắc Nhất Phàm, Tạ Du cầm hoài nên mỏi tay, cô đặt điện thoại lên đùi, im lặng nghe hai người họ tán gẫu với nhau.
“Tôi đưa Nhuyễn Nhuyễn đi hóng gió, đừng để ý đến tôi.” Giọng nói của anh chứa đựng đôi chút cảm giác nhẹ nhàng vui sướng, anh yên lặng giảm tốc độ thật chậm.
Đầu dây bên kia im lặng chừng nửa phút, sau đó là tiếng mắng của Hoắc Nhất Phàm vang lên: “Đù móa!”
Tạ Du bất mãn nhìn qua.
“Đua kiểu này mà anh còn đưa chị dâu theo hả? Nhà anh, nhà họ Tạ với nhà họ Phương, bất kể nhà nào biết chuyện đều sẽ lột da anh đó.” Hoắc Nhất Phàm không biết Phó Đình Sâm bật loa ngoài, cậu ta vừa sai người thu xếp mọi việc, vừa nói huyên thuyên với Phó Đình Sâm: “Hai người định lén lút yêu nhau bao lâu đây? Sang năm anh đã có thể tốt nghiệp rồi, cái người đê tiện ở nhà anh, cộng thêm ông bố anh cứ như hổ rình mồi, ông cụ trong nhà sẽ không bảo anh liên hôn để củng cố địa vị chứ?”
Phó Đình Sâm khẽ nhíu mày, không nói gì, dường như đây là vấn đề rất khó giải quyết.
Tạ Du nhìn sắc mặt của Phó Đình Sâm, anh lo cho cô nên mới không nói với người trong nhà.
Hoắc Nhất Phàm tiếp tục nhiều chuyện: “Hai người phát triển đến mức nào rồi?”
Nghe được câu hỏi này, Phó Đình Sâm nhìn Tạ Du.
Thấy khuôn mặt cô như sắp nhỏ máu, anh từ từ mở miệng: “Bớt lo chuyện linh tinh, đưa các anh em về nhà bình an vô sự đi, cúp máy đây.”
Tạ Du nhanh tay cúp điện thoại, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Hoắc Nhất Phàm hỏi chúng ta đến mức nào, em thẹn thùng làm chi?” Phó Đình Sâm buồn cười trêu cô.
Tạ Du nắm chiếc điện thoại trong lòng bàn tay, cảm nhận được nó hơi nóng lên, cô càng hạ thấp giọng mình hơn nữa: “Chúng ta… chúng ta đến mức nào?”
“Chính em còn không rõ sao?” Giọng nói hề hước vang vọng bên tai cô: “Hôn cũng đã hôn, ngủ cũng đã ngủ, có phải chúng ta nên tiến hành bước kế tiếp không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Du đỏ bừng, không biết cô nghĩ đến chuyện gì không nên: “Em… chúng ta không thể như vậy!”
Phó Đình Sâm khựng lại giây lát, sau đó anh chợt nhận ra là cô hiểu sai, buồn cười