Trong lúc Tạ Du hôn mê không tỉnh làm người trong nhà gấp đến độ đi vòng vòng thì Phó Thanh Sơ dẫn theo Phó Vân đến nhà họ Tạ thăm hỏi.
Ngoại trừ hai người thì còn có thêm một người đàn ông mà Phương Duyên n và Tạ Trình không quen biết, nhưng lại khá quen thuộc với Tạ Diệc.
Phương Chiêu Diễm đang nóng ruột vì chuyện của Tạ Du, lúc nhìn thấy Phó Thanh Sơ và Phó Vân còn dẫn thêm một người xa lạ vào thì nôn nóng la hét ầm ĩ lên: “Coi chỗ này là chỗ nào! Không phải ai cũng có thể tùy tiện vào trong này!”
“Chiêu Diễm, tôi và cha không có ác ý, đây chính là bác sĩ tâm lý thôi miên cho Tạ Du, bây giờ cơ thể cô ấy ốm yếu, ngoại trừ hiện tượng sinh lý ra thì tâm lý cũng rất quan trọng, tôi và cha đã cố ý ra nước ngoài mời bác sĩ này về, để bày tỏ thành ý của nhà họ Phó chúng tôi.
” Phó Vân mặc bộ tây trang nhạt màu, trên cổ tay áo cài một chiếc kẹp đá quý giá, trên người anh ta toát ra khí chất nhã nhặn và quý phái, rất có hơi thở của “rồng phượng trong biển người”.
Phương Chiêu Diễm nghe thấy họ mời bác sĩ đến thì liếc mắt đánh giá một cái, mấp máy khóe môi nhưng lại không nói xin lỗi.
Chuyện Tạ Du bị thôi miên có vài người biết, nhưng không biết rõ ngọn nguồn.
Bọn họ nhìn về phía Tạ Diệc ngồi ngay ngắn ở chính giữa ghế sô pha, cả người anh ta tỏa ra hơi lạnh, mất đi vẻ bình tĩnh lạnh nhạt ngày xưa, trợn mắt nhìn về vị bác sĩ đang đứng cạnh Phó Thanh Sơ, ánh mắt như hầm băng: “Sở Dặc, tôi đã nói nếu anh còn dám quay về thì sẽ nhận hậu quả.
”
Sở Dặc mỉm cười: “Anh Tạ, nhận tiền của người ta thì phải làm việc cho họ, huống chi anh đuổi tận giết tuyệt tôi, giữa tôi và anh sớm không còn tình nghĩ gì nữa rồi.
”
Tạ Diệc cười khẩy một tiếng, khinh miệt nhìn Phó Thanh Sơ đang lần sợi tràng phía trước, không thèm liếc mắt nhìn Phó Vân một cái, khuôn mặt anh ta trông giống hệt Tạ Du nhưng lại nồng đậm u oán: “Tôi đã nói rồi, nếu anh dám tiết lộ bí mật thì sẽ sống không bằng chết.
”
Khóe môi anh ta cong lên tạo thành một vòng cung, thì ra hai cha con nhà này ủ mưu với Tạ Du, muốn biến nhà họ Tạ bọn họ thành mũi tên.
“Nếu không có tôi thì Tạ Du sẽ không sống qua mùa đông năm nay.
” Sở Dặc nhìn thấy sát ý trong mắt Tạ Diệc, nhưng anh ta chẳng thèm quan tâm, trong tay anh ta đã bắt thóp của nhà họ Tạ, nhà họ Phương, thậm chí cả nhà họ Phó.
Tạ Trình là quân nhân, cả người anh ta tỏa ra khí thế sát phạt đi thẳng đến trước mặt Sở Dặc, nắm cổ áo Sở Dặt đè anh ta lên tường: “Có ý gì?”
Sở Dặc vỗ tay Tạ Trình: “Năm trước Tạ Du ốm yếu nhưng không đến mức liệt giường, cùng lắm là mùa đông không thể bị cảm lạnh, nhưng năm nay cho dù các người chăm sóc tỉ mỉ thế nào thì vẫn trơ mắt nhìn bệnh cô ta trở nặng.
” Anh ta dừng một chút, rồi nhìn về phía Tạ Diệc: “Tôi đã sớm nói với anh thôi miên không duy trì được cả đời, nhưng vì lợi ích mà anh vẫn lựa chọn phong ấn ký ức của cô ta.
”
Ngón tay Tạ Diệc bấu chặt lên trụ sô pha, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, khuôn mặt đầy tàn nhẫn: “Con bé là em gái tôi, nó sẽ không yếu ớt như vậy.
”
Sở Dặc lắc đầu, đồng tình nhìn lên tầng hai: “Anh không hiểu, cô ta luôn sống trong sợ hãi, tuy trong tiềm thức cô ta không nhớ ra, nhưng nỗi sợ lại không thể nào được xóa bỏ từ gốc rễ, thể xác và tinh thần cô ta đã sớm mỏi mệt quá độ, anh chỉ quan tâm vật chất cho cô ta có đủ hay không mà chưa từng quan tâm suy nghĩ trong lòng cô ta, không, không phải không quan tâm mà là anh không dám.
”
Bàn tay Tạ Trình từ từ duỗi ra, nhìn về phía Tạ Diệc: “Lời của anh là có ý gì?”
Sắc mặt Tạ Diệc rất lạnh nhạt: “Không có gì, lời của một kẻ tiểu nhân mà các anh cũng tin?”
“Tạ Diệc, anh đang sợ cái gì?” Sở Dặc đi đến bên cạnh Phó Thanh Sơ, khóe môi nở nụ cười như đã thực hiện được ý đồ: “Anh sợ những chuyện anh làm bị lộ, anh sợ em gái của anh biết anh đã từng vì lợi ích của mình mà coi cô ta như đá kê chân.
”
Phương Chiêu Diễm tránh khỏi bàn tay của Phương Duyên n, vọt tới trước mặt Tạ Diệc: “Anh đã làm gì? Anh đã làm gì với Tiểu Nhuyễn?”
Tạ Diệc vươn tay nắm chặt tay Phương Chiêu Diễm ép anh ta thả cổ áo mình ra, ngồi thẳng lưng trên sô pha, nhàn nhã vuốt phần cổ áo bị nhăn, sau đó đứng dậy, trên mặt là nụ cười cực nhạt, nhìn về phía Sở Dặc: “Tạ Du là em gái của tôi, tôi mãi mãi không thể nào hại con bé.
”
Sở Dặc khẽ cười một tiếng: “Tạ Diệc, anh quá tự cao, đúng là anh đã cứu cô ta, nhưng cũng là anh từng bước đẩy cô ta xuống vực sâu.
”
“Cút đi!” Vẻ lạnh nhạt của Tạ Diệc đã biến mất, tức giận đuổi anh ta ra ngoài.
Phó Vân và Phó Thanh Sơ bị mời ra khỏi nhà họ Tạ, lần này bọn họ chỉ đến thử, không ngờ lại nắm được thóp của Tạ Diệc.
Lúc trước Tạ Diệc đến thăm hỏi ông cụ rồi để lộ ra ý muốn hai nhà liên hôn, ông ta không có cách nào ngáng chân, chỉ đành dùng thủ đoạn này.
Dù sao nếu nhà họ Phó và nhà họ Tạ liên hôn, nếu đối tượng liên hôn đổi thành Vân Phó biết nghe lời, thì với ông ta là một chuyện rất hoàn mỹ.
Khi ông ta nhắc đến chuyện này, Phó Vân không hề do dự mà đồng ý ngay, hơn nữa còn nói với ông ta là anh ta có cách.
Bọn họ tìm được Sở Dặc, anh ta là một người rất cẩn thận, sau khi xác nhận Sở Dặc có giá trị mới dám dùng anh ta, kết quả hôm nay khiến ông ta rất hài lòng.
Tạ Du đã mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, cô bị một người kéo chân ra khỏi thùng hàng đầy máu, trước khi hôn mê Phó Đình Sâm luôn ôm chặt lấy cô, nhưng lại không thắng nổi sức kéo của người đó, hai người kéo cô lên một con thuyền khác.
Cô bị người đàn ông đeo kính râm xách cổ áo, cổ áo siết chặt vào cổ làm cô gần như không thở nổi, trong lúc cô sắp không giãy giụa được nữa thì cô đã nhìn thấy Tạ Diệc.
Tạ Diệc đang ở trên một con thuyền nhỏ khác, khuôn mặt trẻ trung của anh ta trông cực kỳ lạnh lùng, anh ta chỉ lẳng lặng nhìn cô đang bị treo giữa trời.
Dưới chân là nước biển lạnh băng, hơi nước bốc lên nghi ngút, giống như có làn sương lạnh quấn quanh đầu mũi chân cô.
Cô bị ném xuống nước, chờ đến khi được kéo lên thì áo bông trên người đã sũng nước, gió biển gào thét thổi qua, cô cảm giác quần áo trên người mình dần đông cứng lại, đến khi cô ngẩng đầu nhìn lên thì lại thấy vẻ thờ ơ của Tạ Diệc.
Cô muốn mở miệng nhưng lại quá lạnh, không thể nói nổi thành lời.
Trước khi cô bị ném xuống nước lần nữa, Tạ Diệc mới đỏ mắt nói: “Tôi đồng ý anh, anh phải đảm bảo từ nay về sau không được tìm em gái tôi gây phiền phức nữa.
”
Người đàn ông đeo