Nói xong câu đó, Phó Đình Sâm đã bóp chặt eo của bộ trang phục thú nhồi bông to áp chặt lên tường.
Pikachu bị đè trên tường giật đuôi, vung vẩy đôi chân ngắn củn rồi phát hiện mình đã bị đè chặt lên tường.
Bây giờ cô mới hiểu vì sao phải mặc bộ đồ thú bông này, bộ quần áo này được may bằng chất liệu đặc biệt, bình thường không có phát hiện ra, nhưng khi tiếp xúc với mặt tường được làm cùng chất liệu thì nó giống như dính keo 502, chỉ với sức của mình cô sẽ không thoát ra được.
Phó Đình Sâm thả cô ra, lùi về phía sau hai bước rồi khống chế cân bằng nhảy theo tiết tấu trên bạt nhún, còn cười nhìn cô, sau đó giơ bộ đồ ong mật vừa nãy, xách cánh quơ quơ: “Bé cưng à, lát đổi bộ này.
”
Chân Tạ Du treo lủng lẳng giữa trời không chạm được mặt đất, cái đuôi thẳng băng vì bị dán lên tường mà bây giờ biến thành hình chữ S, cô kéo phần khóa kéo cổ ló khuôn mặt nhỏ ra, đôi mắt lấp lánh nước ẩn chứa cơn giận, giọng nói mềm như bông: “Em không thay!”
Cặp đôi chơi gần đó vừa thấy Pikachu bị treo ở trên tường thì không khỏi sửng sốt, cô gái nhìn thấy khuôn mặt nho nhỏ xinh đẹp của Tạ Du thì ngạc nhiên mất một lúc, sau đó mặc bộ quần áo con gấu, hưng phấn nhờ lực đàn hồi dán lên tường để so ai dính được cao hơn với bạn trai.
Tạ Du kẹt trong bộ quần áo ai oán nhìn cặp đôi đang chơi vui vẻ bên cạnh, thì ra trò chơi này chơi như thế, vừa nhớ lại cô vừa lăn một vòng trên bạt nhún, còn chưa đứng vững đã bị người kia chơi xấu dán lên tường.
Tạ Du: “…”
Cô giãy giụa, muốn tự lực cánh sinh thoát ra khỏi bức tường, nhưng vì cái đuôi bị dính quá chặt nên cô lắc lư đôi chân ngắn muốn giật cái đuôi xuống.
Mất một nửa ngày vẫn thấy Phó Đình Sâm xách bộ quần áo thờ ơ như trước, cô thở phì phò kéo khóa kéo ra, ló đầu lên, hốc mắt đỏ hồng: “Anh Tiểu Phó, cái đuôi em bị dính rồi, anh giúp em.
”
Phó Đình Sâm buồn cười, đứng cách Tạ Du nửa mét nhìn cô, quơ quần trong tay áo: “Nhuyễn Nhuyễn, muốn nhờ vả người khác thì nói thế nào?”
Tạ Du vươn tay nắm tay anh, nhưng lại với thế nào cũng không với tới, Phó Đình Sâm cố ý chọc cô: “Nói muốn anh ôm eo mềm của em, kiểu vậy.
”
Tạ Du chu môi, rồi chui đầu vào thú bông, kéo khóa kéo lại, tiếp tục giằng co với anh.
Phó Đình Sâm chỉnh lại bộ đồ ong nhỏ, căng nó lên, hắng giọng nói: “Nếu không gọi anh thì bắt em mặc bộ này.
”
Sau một lúc lâu, bên trong Pikachu mới phát ra giọng nói mềm như bông, kéo dài âm, giọng nói vừa ngọt vừa mềm mại: “Anh Tiểu Phó.
”
Phó Đình Sâm cầm điện thoại quay phim lại, chợt nghe thấy tiếng “anh” thì trong lòng như có pháo hoa nổ tung, bên hông như bị bàn tay nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn nhéo một cái, nhưng vẫn phải cố chịu: “Hửm? Giọng nhỏ quá, không nghe rõ.
”
Tạ Du biết anh đang chọc ghẹo mình, dứt khoát bỏ cuộc nằm ngay đơ trên tường.
Cặp đôi bên cạnh thấy vậy không hẹn mà cùng cười khúc khích.
Phó Đình Sâm bất lực cất điện thoại vào, nhấc chân đi tới ôm Tạ Du từ trên tường xuống, rồi thuận tay kéo kéo cái đuôi cô một cái.
Tạ Du chui ra khỏi bộ quần áo, con Pikachu nháy mắt mềm oặt nằm dưới mặt đất, cô nhìn Phó Đình Sâm đưa lưng về phía mình, đảo mắt một cái, nhảy ra phía sau lưng anh kéo tai anh kiêu ngạo nói: “Người xấu! Ai cho anh bắt nạt em!”
Phó Đình Sâm phản ứng rất nhanh, cõng Tạ Du xoay người đè cô xuống chiếc giường nhún có độ đàn hồi cực cao, không coi ai ra gì bóp cằm cô hôn xuống.
Tạ Du nhắm mắt lại chìm đắm trong môi răng dịu dàng của anh, đến khi nghe thấy tiếng cười khẽ bên cạnh mới lấy lại tinh thần đẩy anh ra, liếm đôi môi mọng nước, vẻ mặt e lệ: “Có nhiều người lắm đấy.
”
Phó Đình Sâm người nằm ngửa trên bạt lò xo, nghiêng đầu nhìn Tạ Du muốn đứng dậy, nắm cổ tay cô.
Độ ấm trong nhà rất phù hợp, nhảy nhót một lúc làm má cô ửng hồng, nụ hoa trên đầu cũng hơi rối: “Chơi một lát nữa rồi chúng ta sang hồ bơi.
”
Tạ Du không tức giận, rướn người ra hôn lên má anh, trợn mắt, trong mắt lóe lên cảm xúc ngạc nhiên và vui mừng, xen lẫn chút do dự: “Bác sĩ nói em có thể bơi sao?”
Phó Đình Sâm thấy dáng vẻ khát khao của cô thì vươn tay xoa mồ hôi mịn trên chóp mũi cô: “Đương nhiên, bác sĩ nói khoảng thời gian này em uống thuốc đúng hạn, kết quả rèn luyện cũng rất tốt, cơ thể đã khôi phục rất khỏe mạnh, hôm nay có thể chơi hết sức, sau này điều dưỡng cơ thể thật tốt thì cũng không cần phải ở nhà suốt mùa đông.
”
“Chúng ta đi nhanh đi!” Tạ Du đứng dậy chân thấp chân cao nhảy ra ngoài, nhưng đi chưa được hai bước đã đứng yên nhìn Phó Đình Sâm, rồi chậm chạp bò về phía anh, cắn môi: “Nhưng mà em không có áo tắm.
”
“Bên cạnh có trung tâm thương mại, vừa lúc anh không có quần bơi, đi mua cùng đi.
” Phó Đình Sâm đứng dậy liếc nhìn cặp đôi đang cười đùa vui vẻ với nhau, cong môi kề sát tai Tạ Du nói: “Anh lựa giúp em.
”
“Ai, ai muốn anh giúp?” Tạ Du nhìn bộ trang phục Pikachu và ong mật đang nằm bên cạnh, cô ngồi một bên mang giày rồi đừng lên chờ Phó Đình Sâm.
Lúc Phó Đình Sâm đi trả đồ, cô gái đứng cách đó hai mét nghiêng đầu nhìn cô: “Chị là Tạ Du đúng không? Em là người hâm mộ của chị, trận tranh tài ở vũ đoàn cố lên!”
Tạ Du sửng sốt, cô tự biết bản thân mình không quá nổi tiếng, nhưng không ngờ rằng ra ngoài chơi còn gặp phải cô gái tự xưng là người hâm mộ của mình, cô nhìn dáng đứng thẳng tắp của cô ấy thì biết nếu không học ba lê thì cũng học vũ đạo.
Đối mặt với sự thân thiết của một người xa lạ như vậy khiến cô thấy hơi khó chịu, nhưng vẫn cố đè nén xuống, mỉm cười: “Cảm ơn.
”
Rồi sau đó lấy lại phản ứng, ánh mắt nhìn bóng lưng của Phó Đình Sâm chứa đầy khó hiểu, chớp mắt.
Tranh tài ở vũ đoàn?
Cô chưa từng nghe cô Kiều Chỉ nhắc qua, nói đúng ra là lúc cô vào vũ đoàn thì chưa từng đi bao giờ.
Tạ Du mở điện thoại, đăng nhập vào Weibo Kiều Chỉ dạo một vòng, nhưng không thấy bất kỳ tin tức nào, sau đó chuyển qua vũ đoàn Quan Vi, quả nhiên nhìn thấy thông báo vòng loại được đăng vào hai ngày trước.
Đây là đoàn múa ba lô đứng đầu trong nước, vì để tránh những đoàn viên lười biếng, hàng năm không nhất thiết sẽ nhận thêm người, nhưng cứ cách nửa năm sẽ loại ra một ít thành viên.
Cô Kiều Chỉ không thể nào quên cuộc thi quan trọng như vậy, kết hợp với lời của cô ấy lúc trước, cô đã hiểu rõ, cô là học trò của cô Kiều Chỉ, có cái danh thành viên vũ đoàn hay không cũng không quan trọng.
Cô ấy không nói lần thi đấu này cho cô là vì gần đây cơ thể cô không phù hợp để đến nơi lạnh như Yến Thành, thứ hai là Kiều Chỉ không