“Nghe nói cô học ba lê từ nhỏ, tại sao bây giờ lại quyết định tham gia kỳ thi vật lý này?”
Tạ Du yên lặng một hồi chứ không lập tức nói ra câu trả lời, sau khi điều chỉnh nụ cười trên mặt, cô mới chậm rãi mở miệng: “Bởi vì mẹ của tôi, bà ấy cần dụng cụ đặc biệt mới có thể làm thí nghiệm được.
”
Kỳ thi đối đáp vào ngày thứ ba đã loại một số thí sinh thấp điểm nên chỉ còn dư lại một số bạn học.
Kỳ thi diễn ra tới buổi trưa thì kết thúc.
Tạ Du không biết mình có phát huy tốt trong kỳ thi đối đáp cuối cùng này hay không, cô không giỏi giao tiếp với người khác, phải đối mặt với mười mấy vị giáo sư khiến cô không khỏi cảm thấy căng thẳng, may là tất cả mọi người đều ngồi cách nhau một khoảng cách an toàn nên cô vẫn có thể kiềm chế được nỗi căng thẳng của mình, lúc phỏng vấn cũng nói toàn bộ sự thật.
Cô nhớ rằng bởi vì thiếu dụng cụ thí nghiệm, mẹ đã phải tự học những chương trình liên quan, trước khi đi còn phải thức đêm để hoàn thành bản thiết kế trong hai năm liền, ban ngày thì phải dạy kèm học sinh chương trình thí nghiệm, quên ăn quên ngủ, sức khỏe cơ thể cũng càng ngày càng tệ.
Kéo hành lý ra khỏi tòa gia chúc, bầu trời quang đãng, ánh mặt trời ấm áp rọi lên tóc và vai, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, lỗ mũi có chút ê ẩm.
Cô bỗng nhiên rất nhớ mẹ, muốn đến gặp bà, kể cho bà nghe tất cả những chuyện xảy ra gần đây.
Sau lưng bỗng truyền tới tiếng “lộc cộc” của bánh xe hành lý đã đánh thức cô khỏi nỗi thương cảm, hiện tại con đường dẫn đến cửa ra vào này hẳn nên không có ai mới đúng, những sinh viên lục tục ra về cũng sẽ không đi vòng sang đường xa thế này.
Tạ Du quay đầu xem thử.
Trên con đường mòn vắng tanh, Phó Quân hiếm khi mặc một cây đen đang đi tới, hành lý trong tay anh ta cũng màu đen, ánh mắt anh ta không còn ôn hòa như trước nhưng cũng không có vẻ âm trầm dưới ánh mặt trời, chẳng qua vẫn khiến người ta có cảm giác rất không thoải mái, nhất là khi nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt ấy khiến cô bỗng chốc lạnh gáy.
Bản năng Tạ Du cảm thấy nguy hiểm, không muốn ở lại cùng anh ta.
Tối qua Phó Đình Sâm đã nói hôm nay anh sẽ chờ cô ngoài cửa, cô phải nhanh chóng đi đến đó.
Anh chỉ ở lại khoảng một tiếng vào hôm qua rồi mang theo lon Coca cô uống còn dư lại nhảy khỏi cửa sổ rời đi, hứa là hôm nay sẽ đến đón cô.
Tạ Du xoay người kéo hành lý rời đi, cô nghe thấy tiếng bánh xe va chạm với mặt đường ở sau lưng cũng càng ngày càng gấp rút.
Phía trước chính là đường lớn, nhịp tim cô càng đập thì bước chân cũng càng nhanh hơn, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy con đường được trồng đầy cây ngô đồng ở phía trước, bước chân tăng nhanh hơn cứ như đang kéo hành lý chạy như bay.
Nhanh.
Tuy nhiên, khi chỉ còn cách đường chính chưa tới năm mươi mét, Phó Quân bỗng bỏ lại chiếc hành lý rồi bước nhanh tới, anh ta tháo chiếc nhẫn ra, bên trong bắn ra một mũi kim nho nhỏ, lóe lên sự lạnh lẽo dưới ánh mặt trời.
Tạ Du xoay người, trơ mắt nhìn chiếc nhẫn giữa ngón tay anh ta lao qua cổ, cơ thể nhanh chóng né tránh theo bản năng.
Những thứ Phó Đình Sâm đã huấn luyện cô cũng không hề uổng phí, bắp thịt trong cơ thể vẫn nhớ rõ để phản ứng né tránh ngay lập tức.
Sau khi tránh được đòn tấn công bất ngờ từ sau lưng, cô lập tức bỏ lại hành lý rồi chạy đến đường lớn, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng bánh xe hành lý lăn trên mặt đường cùng với tiếng nói chuyện rôm rả của các nam nữ sinh về quy tắc biến thái năm nay.
Phó Quân thấy mình bị phát hiện cũng không hề nao núng, anh ta bước hai ba bước dài đến sau lưng rồi áp sát cô lên một thân cây chắc canh, thản nhiên đối mặt với ánh mắt vừa nghi ngờ vừa kinh sợ của cô: “Có người muốn gặp em.
”
Không nói đích danh, cô đã hiểu, vẫn là chuyện năm đó, chính là Z trong miệng các anh, trừ gã ra, cô không nghĩ còn có người nào muốn gặp cô.
Phó Quân không ngờ Tạ Du lại biết một ít kỹ năng cận chiến, nếu biết trước rằng mình sẽ không dây dưa lâu như vậy, anh ta đã xuống tay ở ngay đường chính vì chẳng còn cách nào khác.
Tuy nhiên chỉ cần trúng phải thuốc tê trong chiếc nhẫn của anh ta thì chưa đến nửa phút, một người trưởng thành cũng đã không đỡ nổi.
Khi chiếc nhẫn lướt qua gò má, Tạ Du vẫn kiên quyết đẩy ngã Phó Quân để chạy đến đường lớn, tuy nhiên cô nhanh chóng có cảm giác tay chân mình dần dần nặng xuống, sau đó thì hoàn toàn mất đi hết tri giác.
Trước khi mất đi ý thức, Tạ Du nhìn thấy phía cuối con đường mòn được ánh mặt trời soi rọi tỏa sáng, cô nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập của Phó Quân vì bị té xuống mặt đường lát đá cứng rắn khi không kịp đề phòng, anh ta liếm một góc môi, vỗ vỗ bụi bặm dính sau lưng: “Không ngờ hắn còn dạy em kỹ năng cận chiến.
”
Từng chiêu thức đều có bóng dáng của Phó Đình Sâm, điều này khiến anh ta thấy không dễ chịu chút nào.
Tuy nhiên người cũng đã về tay, anh ta còn nhiều thời gian để dần dần xóa mờ dấu vết của người kia.
Có sự giúp đỡ của Sở Dặc, anh ta sẽ thôi miên cô để cô chỉ còn có thể thích mỗi anh ta.
Phó Quân thương tiếc lau sạch vết máu do bị mũi kim trong chiếc nhẫn xẹt qua trên gò má cô, anh ta ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, mùi thơm đặc biệt của cô gái khiến gân xanh trên trán anh ta hung hăng giật, nhìn về phía đường chính đầy nắng tươi sáng, đôi môi mỏng của anh ta khẽ nở một nụ cười, sau đó xoay người rời đi tìm người tiếp ứng.
***
Ai cũng không ngờ lại có kẻ dám cướp người ở ngay trong căn cứ quân sự.
Cảnh sát và quân đội đều đã ra tay, sau khi hai người tiến vào khu quản chế, cả hai đều không còn tung tích như vừa bốc hơi khỏi nhân gian, toàn bộ ngõ ngách trong Yến Thành đều bị phong tỏa, đồng thời cũng tăng cường lực lượng tra hỏi ở các giao lộ.
Phó Đình Sâm cũng sắp phát điên, anh đã đi qua đi lại trên con đường mòn dài bốn trăm mét ấy để tìm kiếm manh mối nhiều lần nhưng anh vẫn không thu hoạch được gì bất kể là dấu bánh xe hành lý, dấu chân hay những điểm mù của khu quản chế.
Vào buổi tối, bầu không khí trong phòng họp ngưng trọng, đã qua hơn nửa ngày, nhân lực cũng đã phái đi rất nhiều nhưng vẫn chưa tìm được bất kỳ manh mối nào.
Đúng lúc ấy, phía biên giới bỗng truyền đến tin tức Phó Quân xuất cảnh.
Có thể xuất cảnh giữa tầng tầng lớp lớp phong tỏa, biến mất không hình không bóng hệt như Đan Lương bị thương ở chân năm đó.
Điều khiến người ta không nghĩ đến chính là anh ta xuất cảnh từ Tây Tạng.
Phó Đình Sâm và Tạ Diệc đến Vân Nam khi trời đã khuya.
Từ tin tức theo dõi sau đó biết được, anh đã đi đường tắt qua Ấn Độ, Miến Điện rồi biến mất ở khu tam giác vàng.
Tính ra thì Vân Nam là đường đi ngắn nhất, thế nhưng anh lại đi vòng sang một con đường dài hơn, có lẽ là do muốn thoát khỏi sự truy bắt từ trong nước.
Cướp người trong căn cứ quân sự không chỉ là vấn đề trị an, quân đội cũng không hề có ý định từ bỏ việc này.
Đối phương cướp người nhưng lại không hề gọi một cuộc điện thoại nào, Tạ Diệc nhíu mi, với tình huống này, bọn họ đã