- Mật Kết-
Phí Lập xách theo bữa khuya mở cửa, đổi dép lê, ngẩng đầu lên thì thấy cửa phòng mình mở một khe nhỏ, từ bên trong lọt ra một vệt sáng.
Hắn đi dép trong nhà đẩy cửa ra thấy Tăng Lý mặc một cái khoác rộng thùng thình, cậu đang ngồi trước bàn máy tính đọc tiểu thuyết.
Là quyển mà Phí Lập tối qua đọc trước khi đi ngủ.
wtp Mật Kết
Trên bàn không có một chút dầu vết đã ăn cơm, hộp giữ ấm cũng đã rửa sạch đặt trong bếp, tất cả mọi thứ ở đây đã được cậu dọn dẹp sạch sẽ.
Thấy Phí Lập về, Tăng Lý quay đầu hơi ngạc nhiên, "Sao...!sao nhanh thế, đã ăn xong rồi à?"
Cậu cứ nghĩ Phí Lập phải ở ngoài chơi với bạn thêm một lúc nữa cơ.
"Cái...!cái này, là do tôi thấy hơi chán...!cho nên mới, lấy để đọc." Tăng Lý cầm sách giải thích, "Vì cậu vẫn chưa về...!tôi không có chìa khóa, không về nhà được, nên ở đây đợi cậu."
Câu này ngược lại nhắc nhở Phí Lập, hắn quên đưa chìa khóa cho Tăng Lý, cửa không khóa chắc chắn Tăng Lý sẽ không đi.
"Không sao, sách thì cậu cứ đọc thoải mái." Phí Lập bước đến, đặt túi đồ ăn lên bàn, nhìn lướt xung quanh một vòng, thế mà Tăng Lý đã dọn dẹp sạch sẽ hết tất cả mọi thứ rồi.
"Tôi còn nghĩ cậu phải ngủ thêm một lúc nữa, bây giờ cậu thấy đỡ hơn chưa?" Phí Lập nâng tay định sờ trán Tăng Lý.
Tăng Lý lại theo bản năng lùi lại, cụp mắt nói: "Đỡ...!đỡ hơn rồi."
Cử chỉ vô ý nhưng lại khiến Phí Lập sửng sốt, hắn ngại ngùng rút tay lại, vỗ đùi hai cái, gật gật đầu nói: "Đói không? Ăn một ít đi, vẫn còn nóng đấy."
"Ơ...!xa như vậy...." Tăng Lý ngẩng đầu nhìn Phí Lập, hơi ngạc nhiên.
wtp Mật Kết
"Không phải là sợ cậu xảy ra chuyện gì sao, nhanh lên." Phí Lập không nhìn Tăng Lý, ngồi xuống đuôi giường, đôi chân dài vắt lên nhau, tiện tay cầm quyển truyện tranh lên đọc.
"Hay là cậu có muốn ngủ thêm lúc nữa không? Hoặc là xem ti vi đọc sách gì đó, chơi game cũng được, trong máy tính của tôi có nhiều trò lắm." Phí Lập đầu cũng không ngẩng lên nói.
"Không cần...!đâu." Tăng Lý ngại ngùng nói, "Tôi đỡ nhiều rồi, tối nay cảm ơn cậu...!Phí Lập.
Không còn sớm nữa, tôi...!tôi không làm phiền cậu nữa."
Cậu lúng túng đứng ở đó, Phí Lập không nói gì chỉ gật gật đầu, giọng nói không dao động chút nào: "Ừm, mười giờ rồi, cũng khuya rồi."
Rốt cuộc vừa nãy vì sao hắn lại hỏi như vậy.
"Vậy...!tạm biệt." Tăng Lý nói.
Cậu nói xong thì nhìn Phí Lập một cái, bữa khuya còn chưa đụng đến, bên trên hộp đồ ăn vẫn tỏa ra hơi nóng.
Nhưng Tăng Lý đã chạy mất rồi.
Phí Lập: "Ừm."
Tăng Lý đi đến cửa, hơi do dự nói: "...Nếu cậu không đói, bữa khuya có thể, để lại ngày mai làm nóng lên.
Vừa nãy tôi thấy phòng bếp, không có gì ăn được cả."
Phí Lập vẫn như cũ thản nhiên nói tiếng được, chăm chú đọc truyện tranh, Tăng Lý gãi gãi đầu, không biết đột nhiên Phí Lập bị làm sao, tinh thần không tốt lắm.
wtp Mật Kết
"Vậy...!tôi về đây." Cậu lo lắng nhìn Phí Lập một cái, cảm nhận được tâm tình của hắn bỗng không tốt, cậu thở dài chậm rãi đóng cửa lại.
"Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, cậu làm phiền gì tôi hả." Phí Lập đột nhiên cao giọng nói, "Cậu ở nhà tôi tôi chẳng có ý kiến gì, sao cậu cứ khách sáo như vậy để làm gì?"
Rõ ràng là tư tâm của mình, lại cứ phải đường đường chính chính nói ra như vậy.
Từ trước đến nay Tăng Lý chẳng đòi hỏi gì hắn, chỉ có hắn, luôn đòi hỏi Tăng Lý mà thôi.
Tăng Lý hết hồn, sợ hãi đẩy cửa ra, ngại ngùng đứng trước cửa, cúi đầu nói: "Xin...!xin lỗi...."
Phí Lập cúi đầu nhìn quyển truyện tranh, từ đầu đến cuối không hề nhìn cậu.
Tức giận rồi sao? Vì, vì mình...!khách sáo với cậu ấy quá à?
Phí Lập hít sâu, nhíu mày, tai hơi đỏ lên, hắn ngẩng đầu, nói một cách mất tự nhiên: "Cậu...!thôi bỏ đi không sao, là tự tôi bỗng nhiên lên cơn thôi.
Cậu đỡ hơn chưa?"
Tăng Lý: "Đỡ rồi..."
Ngón chân Phí Lập cựa quậy trong dép có vẻ như đang bồn chồn, tầm mắt lại đảo sang bên cạnh, hỏi cậu: "Tối nay...!mẹ cậu có về không?"
A a a a, cái này không phải là nói nhảm à.
wtp Mật Kết
Rốt cuộc vì sao hắn lại như ma quỷ thế này, hỏi mấy cái câu ngớ ngẩn.
"Hở?".
truyện đam mỹ
"...Không có gì." Phí Lập đứng dậy, bỏ quyển truyện tranh lên giá sách, nhìn về phía Tăng Lý, "Đừng để ý, về đi, muộn lắm rồi, nên đi ngủ thôi.
Để tôi đưa cậu lên."
Tăng Lý nhìn hắn bước về phía mình thì sững sờ, chẳng biết vì sao lại trả lời: "Mẹ tôi, gần đây phải tăng ca, không về nhà."
Phí Lập: "...."
Một đám lửa vừa mới tắt, lại bị một câu nói ngắn ngủi của Tăng Lý châm lên.
Đôi mắt Phí Lập sáng long lanh, tay đút vào trong túi quần, đối mặt với Tăng Lý, nhìn cậu từ trên cao, ngông nghênh nói: "Ồ...!ờ ra vậy.
Vậy cậu vẫn chưa khỏi ốm, nếu đêm xảy ra chuyện gì thì phải làm thế nào? Có ai chăm sóc cậu đâu."
"Đã đỡ nhiều..."
"Nhưng có thể chuyển biến xấu." Phí Lập cực kỳ nghiêm túc nói, "Nhóc mơ hồ nhà cậu ngay cả mình bị ốm còn không biết, đến đêm không may phát sốt, sốt hỏng mất đầu thì phải làm sao?"
"Không...."
"Vậy cậu xem thế này thế nào, cậu ở lại nhà tôi một đêm, tránh việc cậu bị ốm làm lỡ việc học hành, nếu đêm mà có chuyện gì tôi cũng có thể chăm sóc cậu."
Tăng Lý: "Nhưng...." Đồ dùng cá nhân với quần áo thay ra...
"Cứ như vậy đi, tôi thấy khá tốt.
Ở chỗ tôi có