Bất ngờ là Phí Lập và Kiều Nhiên không hề đánh nhau.
Kiều Nhiên không đánh lại, hắn tránh nắm đấm của Phí Lập sau đó nhìn Phí Lập chằm chằm, ánh mắt cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng không nói gì cả.
Lúc này Phí Lập mới chú ý đến bên cạnh hắn còn có một cô bé đang túm lấy tay hắn.
Có lẽ là em gái.
Kiều Nhiên gằn từng chữ qua kẽ răng: "Mày bị điên à?"
Hắn nói: "Muốn đánh thì hẹn địa điểm, trẻ nhỏ đang ở đây, đánh cái gì?"
Vừa nãy đầu Phí Lập nóng lên là ra tay luôn không chú ý đến bé gái kia, lúc này hắn hơi lúng túng, nhưng nghĩ đến những hành động trước kia của người này đối với Tăng Lý hắn lại tức.
Cô bé nắm chặt lấy tay Kiều Nhiên, trốn đằng sau chân hắn, sợ hãi nói: "Anh ơi...."
Gương mặt Tăng Lý tái mét, kéo Phí Lập đi, giọng nói gần như là cầu xin, "Bọn mình...!về đi."
Kiều Nhiên ngồi xổm xuống xoa đầu an ủi em gái nhỏ, Phí Lập gật đầu, nói với cô bé một tiếng xin lỗi, đẩy xe lướt qua người Kiều Nhiên.
wtp Mật Kết
Kiều Nhiên cũng không đuổi theo, hắn đứng bật dậy, nói: "Sau khi chuyển trường...!cậu vẫn ổn chứ?"
"Xin lỗi."
Hai chữ này, trong nháy mắt khiến lòng Phí Lập bùng lên một ngọn lửa lớn.
Tạo thành tổn thương cho một người nhiều năm như vậy, hai chữ xin lỗi là có thể nhẹ nhàng xóa nhòa đi tất cả sao?!
Cũng may Tăng Lý kịp thời kéo hắn lại, Phí Lập giật mình bừng tỉnh, hắn bị Tăng Lý kéo đi về phía trước.
"Đừng tức giận...." Tăng Lý ngước đôi mắt ướt sũng lên, nhìn hơi đáng thương, "Không sao đâu."
Hai người không thèm để ý đến Kiều Nhiên, cứ thế đi.
Chuyện về Kiều Nhiên dường như chỉ là một bước nhạc đệm, nhưng qua đi một tuần lại có một chuyện phát sinh ngoài dự đoán.
"Lớp bên hình như lại có một bạn chuyển trường đến, đã học đến lúc này rồi mà còn người chuyển trường." Cô bạn bàn trước nói.
"Đúng đấy, tôi mới sang xem, là một anh bạn đẹp trai, thật sự rất đẹp, có một cảm giác rất là hoang dã!" Bạn nữ bên cạnh phụ họa.
"Tôi tôi tôi tôi vừa mới sang xem rồi...!chân dài lắm á á á! Đẹp trai cực! Tôi yêu mất rồi!" Đây là cô bạn mới lao vào trong lớp.
Phí Lập đi vệ sinh rồi, lúc đầu Tăng Lý không chú ý nghe, chỉ nghe câu được câu không, nhưng càng nghe cậu lại bỗng nhiên có một dự cảm không được tốt lắm.
Người bạn chuyển trường đến học ở lớp 3, ở giữa tầng, lớp bọn họ gần nhà vệ sinh, rẽ qua đoạn ngoặt là đến.
Đợi đã.
Học sinh chuyển trường rất dễ nhận ra...!hy vọng không phải cậu ta.
wtp Mật Kết
Tay Tăng Lý nắm chặt cây bút hơi bất an, ngay cả đọc sách cũng không tập trung được, tận đến lúc Phí Lập vỗ vai cậu, cậu mới giật mình hoàn hồn.
"Sao thế? Buồn ngủ à?" Phí Lập đặt tay lên bàn, dịch ghế, dùng chân đẩy đẩy cậu, nở một nụ cười cực kỳ thân thiết, "Cũng đúng, một ngày lạnh thế này, trong phòng học lại ấm áp dễ chịu là muốn ngủ."
Tăng Lý buồn bã nói: "Có ngày nào cậu không muốn ngủ đâu...."
Tôi ngày ngày muốn ngủ với cậu đấy, Phí Lập nói thầm trong lòng.
"Sao cậu nói tôi cứ như lợn ấy?" Phí Lập trợn mắt, dùng tay đụng đụng Tăng Lý, Tăng Lý sửng sốt, cho hắn một ánh mắt vô tội "Làm gì thế...."
Phí Lập ám thị: "Cậu xem, không phải sắp thi cuối kỳ rồi à."
Vũ trụ trai thẳng Tăng Lý không hiểu được ám thị của hắn: "Ờm...!cho nên càng phải cố gắng học hành."
Phí Lập: "...."
Hắn nghiến răng nghiến lợi, hận rèn sắp không thành thép, "Không phải, cậu nhìn vào sự nỗ lực của tôi, nên cho tôi chút khen thưởng chứ nhỉ?"
"Cậu học hành là chuyện của cậu mà...." Ngoài miệng thì Tăng Lý nói vậy, nhưng vẫn rất dung túng Phí Lập, cậu hơi bất đắc dĩ cắn đầu bút, rồi quay đầu nhìn Phí Lập, chớp chớp mắt: "...Khen thưởng gì?"
"Ừm...." Thật ra Phí Lập vẫn chưa nghĩ ra, một lát sau hắn vỗ bàn nói: "Thế này đi, nghỉ tết cậu đi chơi với anh, được không?"
"Chỉ hai đứa mình thôi." Phí Lập lại bổ xung.
Tăng Lý ngẩn ra, cậu không nghĩ đến Phí Lập lại đưa ra yêu cầu này.
wtp Mật Kết
Điều này đối với cậu mà nói là cầu còn không được, dù sao một người ở nhà dịp tết cũng nhàm chán...!trong mắt Tăng Lý dần dần lộ ra vẻ không tin lắm, cậu gật đầu định nói gì đó, nhưng ánh mắt lại chạm đến một khoảnh khắc bên ngoài cửa sổ, rồi cậu chậm rãi khép miệng lại.
Một luồng hơi lạnh từ xương cổ bắt đầu lan ra toàn cơ thể.
Kiều Nhiên vừa mới đi ngang qua cửa sổ, ánh mắt họ đã chạm nhau.
Dáng vẻ mặc quần áo đồng phục của hắn bỗng chốc kéo Tăng Lý đến buổi nghỉ trưa ngày hôm ấy.
Kiều Nhiên đột nhiên bước lên trước, làm như thiếu chút nữa thì bị ngã, hắn nhăn mày, đặt một chai nước lên bàn Tăng Lý.
Ngay lúc ấy chẳng có ai chú ý đến tình hình chỗ bọn họ, mọi người đang làm việc riêng của mình.
"Này." Cậu trai nhíu mày, "Cho cậu đấy."
Tăng Lý lúc còn nhỏ để tóc mái dài, ngũ quan gần như là bị che lấp hết, cậu ngước đôi mắt sáng long lanh lên, giống như một bầu trời mênh mông đầy sao vậy.
"Tôi...?" Một lúc lâu sau cậu mới thốt ra được một câu.
Kiều Nhiên phát cáu, không thèm quay đầu, giọng điệu hung dữ: "Mẹ nó cậu có cần không? Không cần thì tôi mang đi."
Tăng Lý cúi đầu, hơi sợ hãi, cậu lắc lắc đầu, "Không...!không cần." Cậu muốn nói cảm ơn, kết quả một giây sau Kiều Nhiên thở phì phò ném chai nước ngọt vào lòng cậu.
Kiều Nhiên: "Làm gì đấy! Cậu