Tiết tự học thứ hai buổi tối hôm ấy, Hàn Đông ỉu xìu quay lại.
Trình Thu Hoa lo lắng gần chết, đứng trước cửa lớp mắng Hàn Đông, Hàn Đông cũng không dám nói lại, cúi đầu nghe chửi.
Phí Lập đụng vai Tăng Lý, quay đầu sang hỏi, "Sao lại làm bài tập rồi?"
Tăng Lý quay đầu nhìn Hàn Đông đứng ngoài cửa, cười nhạt, "Không còn chuyện gì nữa rồi, phải tiếp tục chuẩn bị chiến đấu với thi cuối kỳ, cậu cũng làm nhanh lên."
Phí Lập nghe thấy thế thì gượng cười, giả vờ không hiểu, "Ha ha...!nói sau đi nói sau đi không vội, thi cuối kỳ còn xa lắm."
Tăng Lý, "Không vượt quá hạng hai mươi."
wtp Mật Kết
Phí Lập ôm đầu kêu rên thảm thiết ngay lập tức, xếp hạng này đã rất khó tăng lên rồi, những người xếp hạng phía trên toàn người chăm học, bắt đầu từ thứ hạng mười lăm khoảng cách đã dần dần được kéo rộng.
Tăng Lý bất đắc dĩ thở dài, nhìn ra bên ngoài, hé môi hỏi, "Phụ huynh...!của Hàn Đông là người thế nào?"
Ánh mắt Phí Lập sáng lên, nói, "Không rõ, tôi chỉ biết hình như bọn họ rất ít khi về nhà, cũng rất ít khi quan tân đến Hàn Đông, nó chủ yếu là do chị gái nuôi lớn."
Hắn vừa nói vừa nắm lấy bàn tay dưới gầm bàn của Tăng Lý, vuốt ve những ngón tay thon dài của cậu, rất gầy, sờ toàn thấy xương, khiến người ta đau lòng.
"Còn cậu?" Phí Lập nhìn Tăng Lý, nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay cậu, từng chút rồi từng chút, giọng nói dịu dàng, "Thỏ nhỏ của chúng ta trước kia như thế nào nhỉ."
Tăng Lý nhìn vào những ngón tay đang tiếp xúc với Phí Lập, những nơi ấy nóng bỏng, rồi hơi nóng lan dần ra toàn thân.
wtp Mật Kết
"Trước kia người khác rất ghét tôi...." Tăng Lý cong môi cười với Phí Lập, "Lúc ở tòa nhà D...!người tôi nói đến chính là tôi.
Tôi là người không được người ta yêu mến."
Cho nên...!cậu không cần phải đối xử tốt với tôi như vậy.
Tôi là một người bám rất dai, sẽ không rời xa cậu đâu.
"Sao có thể chứ?" Phí Lập nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ nói ngay, hắn đưa tay bóp gương mặt trắng nõn của Tăng Lý một cái, cong môi cười, "Cậu được biết bao người quý mến, cậu xem, mọi người trong lớp đều thích cậu, tôi cũng thích cậu, sao cậu vẫn còn tự ti làm gì? Những lời này không được nói nữa."
Tăng Lý sửng sốt, trong đầu cậu bỗng nảy lên một ý, hỏi hắn, "Cậu cũng...!thích tôi sao?"
Phí Lập: "...."
"Ai ai ai thích cậu chứ!" Phí Lập như chạm tay vào củ khoai nóng vội vàng rút tay về, trên mặt nổi lên một màu đỏ, luống cuống nói, "Làm làm làm bài tập của cậu đi!"
Tăng Lý chớp chớp mắt, rồi cậu lại chú ý đến bên dưới trang sách có một phong thư, "Nhưng...!vì sao bức thư Hàn Đông viết lại ở chỗ Thái Khang?"
"À, nó nói lần trước muốn đến tìm Hàn Đông giải hòa, vừa hay nhìn thấy bức thư này, nên cầm về." Phí Lập nói, "Sao thế?"
"Không." Tăng Lý lắc đầu, "Đúng rồi, kỳ sau...!cậu muốn ở ký túc xá không?"
Vấn đề này Tăng Lý đã suy nghĩ rất lâu rồi.
wtp Mật Kết
Nhưng cậu không thể mãi dừng bước, không thể mãi rụt rè sợ hãi, rồi cậu cũng phải trưởng thành, phải tự mình đối mặt với tất cả.
Phí Lập hiểu ý cậu, hắn cười cố ý hỏi, "Sao thế, cậu muốn ở à?"
"Ừm."
"Vậy tôi cũng ở," Phí Lập duỗi người, dựa lên người Tăng Lý, nhắm mắt cực kỳ thoải mái, "Cậu muốn tôi làm gì thì tôi sẽ làm cái đó, ai bảo tôi thích cậu như vậy chứ."
Kỳ thi cuối kỳ sắp đến gần, kỳ học này kết thúc cũng đại biểu cho năm mới sắp đến.
Học sinh cực kỳ hào hứng, nhưng lại không thể không nhịn xuống để học hành chăm chỉ, tránh việc thi hỏng.
Gần đây Tăng Lý bắt đầu có hứng thú với việc học xe đạp, cậu ngồi trên xe lắc la lắc lư, Phí Lập ngồi đằng sau bảo vệ cậu, rồi cười nhaọ dáng vẻ vụng về của Tăng Lý, cười vô cùng sảng khoái.
"Ha ha ha Tăng Lý mẹ nó nữa cậu ngốc quá!" Tiếng cười của Phí Lập chẳng thèm kiêng nể tí nào, làm mặt Tăng Lý đỏ bừng, cậu đang muốn nói lại nhưng chân lại không đạp vững, chiếc xe loạng choạng muốn đổ.
"Đậu mé!" Trong nháy mắt vẻ mặt Phí Lập trở nên căng thẳng, vội vàng túm lấy cậu.
Động tác của Tăng Lý càng nhanh hơn, cậu chống chân xuống đất làm xe đứng vững lại.
wtp Mật Kết
Phí Lập thở ra một hơi, thiếu chút nữa thì bị dọa hết hồn, lại nghe thấy Tăng Lý cười quay đầu lại, dưới ánh sáng mặt trời nói: "Cậu vẫn lo lắng cho tôi à."
Phí Lập bị dọa hết hồn, vừa nãy là hành động theo bản năng, hắn sợ Tăng ngã, rơi một sợi tóc thôi hắn cũng đau lòng rồi.
Nhưng bây giờ trên mặt hắn không nén được giận.
"Ai đau lòng cậu chứ!" Hắn nói xong mới phát hiện ra Tăng Lý nói là lo lắng, hắn đỏ mặt nói, "Tập xe của cậu đi! Ngốc chết đi được."
Tăng Lý không thèm so đo với hắn, trong lòng nói thầm cậu càng khó dạy hơn đấy, "Ơ, đằng trước là...."
Phí Lập theo ánh mắt của cậu nhìn sang, nhìn thấy Tưởng Tu Vũ.
Tưởng Tu Vũ cũng nghe nói về chuyện của Hàn Đông, chuyện Hàn Đông mắc chứng rối loạn lưỡng cực ấy chẳng công bố cũng chẳng giấu diếm.
Dường như hắn đã nghĩ thông rồi, nhưng Tăng Lý nhận ra hắn đã rất nhẹ nhõm khi mọi người vẫn đối xử với hắn như trước kia.
Lúc này mới thật sự yên tâm.
wtp Mật Kết
Tưởng Tu Vũ nói, "Nói như vậy...!mãi sau này tôi biết mới phát hiện ra, trước đó có lần tôi và anh ta đến bệnh viện cùng nhau, tôi còn thấy lạ, thì ra là cũng có việc."
"...Hai người quen biết nhau thật ra tôi còn hơi ngạc nhiên đấy." Tăng Lý cười nói, "Cậu muốn đi đâu? Con đường này đi về nhà còn xa lắm."
Vì cậu muốn tập xe nên mới lượn tới đây.
"Anh nói chuyện càng ngày càng tự nhiên rồi đấy, Tăng Lý." Tưởng Tu Vũ nói, "À, tôi đi cho mèo ăn."
Tăng Lý cũng bất ngờ phát hiện ra gần đây bản thân cậu nói chuyện càng ngày càng lưu loát, cũng không còn căng thẳng lo lắng như lúc đầu nữa, "Cho mèo ăn?"
Tưởng Tu Vũ, "Ừm, gần đây có một con mèo nhỏ bị bỏ rơi...!gần đây thôi hay sang đây cho nó ăn."
Cậu ta phát hiện ra thời gian Thái Khang đến không chính xác cho lắm, có lúc rất muộn rất muộn mới đến, nên cậu ta bèn tiện đường cho mèo ăn một ít, còn lại một ít thì đợi đến lúc Thái Khang đến tự cho ăn.
Phí Lập dắt xe than vãn, "Tôi đói gần chết rồi đây này, không tập xe nữa thì bọn mình về nhà ăn cơm đi."