Gần đến đêm trước kỳ thi cuối kỳ của kỳ một lớp mười một, Tưởng Tu Vũ tự mình đến cửa ôm mèo đi.
Đối với Phí Lập mà nói là cảm ơn trời đất, thứ sinh vật duy nhất trong nhà tranh sủng với hắn cuối cùng cũng không còn nữa, sự chú ý của Tăng Lý lại có thể đặt hết lên người hắn....
Đó đương nhiên là không thể nào.
wtp Mật Kết
Thi cuối kỳ có nghĩa là ôn tập, mèo vừa đi Tăng Lý bèn tập trung toàn bộ sức lực vào trong biển đề, ngay cả thời gian để đi phụ đạo người khác trong tiết tự học tối cũng giảm đi.
Người khác thấy cậu chăm chỉ cũng không đến làm phiền cậu, làm Phí Lập cũng ngại quấy rầy Tăng Lý.
Ngôn Tình Ngược
Nói chung người có chính sự đều không làm phiền, hắn không biết ngại thì chẳng phải là mặt dày à.
Dựa theo tình hình lớp học, mục tiêu chủ yếu của Tăng Lý là khiến Phí Lập ổn định ở vị trí trước hạng 20, lần trước Phí Lập chen được vào top 20 còn đắc ý nói; "Vậy thì đơn giản lắm, chuyện nhỏ."
Tăng Lý cảm thấy hắn đúng là tên ngốc, "Thi cuối kỳ mọi người ít nhất...!cũng sẽ nghiêm túc hơn.
Lần này phải thi được trong top 20, rất khó."
Thức tế chứng minh Tăng Lý nói không sai, sự lơ đễnh của Phí Lập khiến hắn ăn phải trái đắng – hạng thứ 31.
Lần này top 30 cũng không vào được.
wtp Mật Kết
Tăng Lý nói hắn, "Thực lực trung bình của mọi người vẫn rất cao.
Bình thường không học hành chăm chỉ, nhưng một khi đã chăm chỉ thì sẽ đuổi rất nhanh.
Nhất là lớp 12 sẽ càng ngày càng rõ ràng.
Phí Lập...!cậu bị tụt xuống rất nhiều, phải cố gắng hơn nữa."
Đôi mắt to màu nâu trong veo như nước khiến Phí Lập rất muốn sán lại gần hôn cậu một cái.
"Hả? Cậu nói gì cơ?"
Tăng Lý: "...."
Cậu trả lại bảng thành tích cho Phí Lập, giận dỗi nói, "Không có gì, phải dọn dẹp đồ đạc rồi."
Trên bục giảng Trình Thu Hoa vẫn đang nói liên miên, tổng kết tiến độ học hành của kỳ học này, giống như ngày khai giảng nhìn lại quá khứ tiến đến tương lai.
Bên ngoài không biết từ lúc nào trời bắt đầu đổ mưa, càng ngày càng lớn, lộp độp lộp độp rơi xuống sân bóng rổ bên ngoài cửa sổ, tạo thành một mảng ướt sũng.
Phí Lập đuối lý, kéo tay Tăng Lý bên dưới gầm bàn, cầu xin tha thứ, "Tôi sai rồi thỏ nhỏ, vừa nãy thất thần chứ không có ý gì đâu, tôi sai rồi.
Không thì cậu đánh tôi đi, đây, mặt tôi cậu cứ đánh thoải mái, thích đánh thế nào thì đánh thế ấy."
Hắn vừa nói vừa đưa mặt đến, nâng đến trước mặt Tăng Lý, Tăng Lý cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đỏ mặt đẩy hắn ra, nói: "Đừng gọi linh tinh.
Tôi, tôi có phải thỏ đâu...."
Phí Lập nhân cơ hội không có ai chú ý, lén lút cắn tai Tăng Lý một cái, giống như một đứa trẻ đạt được mục đích, cong môi cười.
"Tha thứ cho tôi đi mà?" Hắn nói, "Tha thứ cho tôi được không? Tăng Lý, Tăng Lý Lý?"
Tăng Lý, "Đừng...!đừng gọi linh tinh!"
wtp Mật Kết
Mưa bên ngoài cửa sổ càng ngày càng lớn, ngay cả mọi thứ bên ngoài cửa sổ cũng trở nên mơ hồ.
Hàn Đông vốn định quay đầu lại phàn nàn với Phí Lập hôm nay không đánh bóng được, quần áo hắn đã mang theo rồi, kết quả lại đúng lúc nhìn thấy Phí Lập đang lén lút hôn tai Tăng Lý.
Có thứ gì đó đang nổ tung bên trong đầu hắn, sự thật được xác nhận, Hàn Đông mở to hai mắt, không thể tin nổi.
Tiếng chuông tan học vang lên, học sinh toàn trường nối đuôi nhau bước ra khỏi lớp, nhiều người tập chung ngay trước cửa tòa nhà dạy học, người chen người, phiền cực kỳ.
Tăng Lý kiễng chân, nhìn người ở ngoài hành lang, cậu hơi do dự quay đầu nói: "Hay là...!bọn mình đợi thêm lúc nữa?"
Dự báo thời tiết hôm nay không nói sẽ mưa, cơn mưa bất chợt Phí Lập không mang theo áo mưa, cũng không mang theo ô, đạp xe đạp thì sao về được.
"Được." Hắn gật đầu, kéo Tăng Lý về chỗ ngồi, sau khi ngồi xuống thì nghịch ngón tay bên bàn tay trái của cậu, "Vậy chúng ta đợi thêm lúc nữa."
Tăng Lý dùng tay phải làm bài tập, giết thời gian.
Hàn Đông trợn mắt, muốn đi nhưng lại không yên tâm, cái cái cái, cái đồ khốn nạn Phí Lập này, hắn biết hắn đang làm gì không?
Hàn Đông ngồi ở vị trí của mình, thỉnh thoảng lại đá vào quả bóng rổ, mọi người đều đang đợi mưa ngừng, đợi ba mẹ đến, chẳng ai chú ý đến ai ở lại trong phòng học.
Nhìn thế nào cũng thấy bình thường.
wtp Mật Kết
Hàn Đông đang do dự, hắn là anh em với Phí Lập, mọi quyết định của Phí Lập hắn đều ủng hộ vô điều kiện, nhưng trước đó, Hàn Đông vẫn hy vọng hắn có thể suy nghĩ thật kỹ trước khi làm.
Dù sao chuyện này cũng không đơn giản như vậy.
"Tăng Lý!" Bỗng có một tiếng gọi phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này, Tăng Lý theo bản năng quay đầu lại, thấy Kiều Nhiên đứng trong màn mưa bên ngoài lớp cậu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ hắn đang che ô, nhìn cậu với vẻ mặt căng thẳng.
Cậu trai áo trắng, đẹp trai cực kỳ, hắn hỏi, "Nhà tôi lái xe đến, các cậu không về được à, có muốn về cùng không?"
Mặt Tăng Lý trắng bệch, vẫn chưa kịp thốt ra câu nào thì nghe thấy Phí Lập lạnh lùng phun ra một câu, "Cút."
Kiều Nhiên không thèm để ý đến Phí Lập, tiếp tục nhìn Tăng Lý nói, "Tăng, Tăng Lý.
Chuyện năm ấy cậu nghe tôi giải thích...!đừng sợ, tôi không có ác ý.
Với lại mưa to thế này, hình như phải đến tối mới tạnh đấy, cậu thế này thì về nhà sao được?"
Tăng Lý, "Không...."
Không cần cậu quan tâm năm chữ này vẫn chưa kịp nói xong, Phí Lập chẳng thèm nói hai lời đứng bật dậy, phát ra một tiếng động lớn, hắn đứng trước cửa sổ từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói, "Ông đây bảo mày cút mà, còn ở đây mày muốn chết à?"
Kiều Nhiên căng thẳng nhìn Tăng Lý một cái, lúc này không thể xem nhẹ Phí Lập nữa, hắn ngước mắt, chẳng có tí sợ hãi nào, nhìn thẳng vào mắt Phí Lập.
Từ trước đến nay hắn cũng không phải một người dễ bị bắt nạt, cho dù bây giờ tính tình đã thay đổi thì cũng như vậy, "Muốn đánh nhau? Tao sợ mày chắc?"
Nếu không có lan can thì Phí Lập đã nhảy ra ấn hắn xuống đất đấm rồi.
Thấy Phí Lập định ra ngoài Hàn Đông vội vàng bước đến kéo lấy bả vai hắn, nói vào tai hắn, "Mày bình tĩnh đã, để tao."
Tuy hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tình hình này của Phí Lập chắc chắn sẽ đánh nhau.
Không thích hợp lắm.
wtp Mật Kết
Hắn ló đầu qua cửa sổ nhìn xuống nói, "Này, người ta đã bảo cậu đi rồi, cậu vẫn ở đây thì có ý nghĩa gì? Đi đi đi đi đi mau đi, đừng ngứa đòn nữa.
Biết cậu không sợ đánh nhau, nhưng thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, đi nhanh đi."
Kiều Nhiên không trả lời lại, ánh mắt nhìn Tăng Lý rất căng thẳng, dường như thật sự có điều gì đó muốn nói với Tăng Lý.
Phí Lập sợ Tăng Lý mềm lòng, che mắt cậu lại nói, "Đừng quan tâm, để nó cút đi."
Sau đó Kiều Nhiên thật sự không còn cách nào đành đi.
Trước khi đi ánh mắt vẫn luôn