Nguyễn Anh Minh thu hồi sắc mặt, ngón tay nắm chặt vô lăng, thản nhiên nói ra một câu:
“Sau này đừng xen vào việc của người khác.”
Theo góc nhìn của Thịnh Tâm Lan, anh vẫn nhẫn nhịn không hờn giận.
Sau hai giờ rưỡi đồng hồ đã đến nội thành Đông Lăng, buổi chiều Nguyễn Anh Minh có hội nghị, trên đường gọi điện cho trợ lý Chu Phương, sau đó đưa Thịnh Tâm Lan đến bệnh viện, khi đến nơi, Chu Phương đã chờ sẵn.
“Tổng giám đốc Nguyễn, Giám đốc Thịnh.”
Chu Phương đứng ở trước cửa xe tiếp đón Nguyễn Anh Minh và Thịnh Tâm Lan, nói về những bệnh nhân vừa được chuyển viện tới:
“Bệnh nhân kia đến từ cổ trấn Lan Khê, đã sắp xếp nằm viện, nhưng bệnh viện đề nghị cho xuất viện tự điều trị vì anh ta rất không hợp tác, từ lúc chuyển viện đến cứ làm loạn, phải tiêm một liều thuốc an thần. Giám đốc Thịnh nếu có gặp anh ta, nhất định phải chú ý một chút.”
Thịnh Tâm Lan nhíu mày: “Phải không đó? Lúc tôi gặp anh ta vẫn rất bình thường.”
Nghe nói như thế, Nguyễn Anh Minh nhìn chằm chằm vào cô, không hờn giận nói:
“Đối với hai chữ bình thường, cô hiểu biết như thế nào sao lại khác với người bình thường?”
Ngày hôm qua anh vừa vào phòng bệnh viện, nhìn thấy đứa nhóc ôm chặt cô, như vậy cũng có thể xem là bình thường sao?
“Hả?”
“Tự mình chú ý,” Nguyễn Anh Minh nhìn thấy Thịnh Tâm Lan không hiểu, càng nhăn nhó, nhìn một lúc lại buông một câu nói: “Nếu có việc gì thì gọi.” rồi lên xe.
Nhìn thấy đuôi xe biến mất ở cổng bệnh viện, Thịnh Tâm Lan cảm thấy có chút phức tạp.
Suốt đêm qua, cô hình như đã nhìn thấy một mặt khác của Nguyễn Anh Minh.
Tại phòng bệnh viện, lúc Thịnh Tâm Lan đến, mấy bác sĩ và y tá đều bận như chó bay gà sủa, thiết bị y tế rơi vãi dưới sàn, nhiều người vây lấy giường bệnh giữ cậu bé như diều hâu bắt gà.
“Mau lên, bên kia, bên kia.”
“Chặn cửa lại, không được để anh ta đi ra ngoài.”
“Đừng làm anh ta bị thương, trên đầu anh ta có vết thương.”
“Ôi trời ơi…”
“…”
Thịnh Tâm Lan đẩy cửa ra, nhìn thấy cảnh tượng này sắc mặt biến sắc: “Các người làm gì đó?”
Thiếu niên bị vây ở giữa nhìn Thịnh Tâm Lan, điên cuồng phá vòng vây, trốn ra phía sau Thịnh Tâm Lan, liên tiếp run rẩy.
“Này, bắt đi…”
“Bắt cái gì vậy?” Thịnh Tâm Lan trừng mắt nhìn người quản lý nhóm bác sĩ thực tập, quét mắt nhìn lướt qua điện thoại di động, gậy tự sướng trên mặt đất, đã hiểu ra sự tình, không vui nói:
“Đầu óc anh ta có chút vấn đề, lúc chuyển viện không ai nói cho các người biết sao? Tại sao các người lại làm vậy?”
“Không phải, là khi tỉnh, anh ta đột nhiên đập phá đồ, chúng tôi sợ anh ta chạy đi lại gặp chuyện không hay?”
“Nếu các người không ăn hiếp anh ta, tại sao anh ta lại đột nhiên tập phá đồ? Đầu óc anh ta có chút vấn đề, nhưng không phải bệnh thần kinh.”
Thịnh Tâm Lan tuổi không lớn, nhưng khí thế lớn, nói ra một câu khiến mấy bác sĩ thực tập đều tối mặt.
Rất nhanh chóng, bác sĩ phụ trách và y tá trưởng đều nghe chuyện chạy tới.
Thịnh Tâm Lan đem lại sự trấn an lớn cho thiếu niên trong phòng, y tá trưởng bước ra, liên tục xin lỗi.
“Là y tá thực tập mới tới không hiểu chuyện, nói bệnh nhân mới chuyển viện đến giống như bạn học của cô ấy, cầm gậy tự sướng lên muốn chụp chung một tấm ảnh thôi mà, sau đó thì náo loạn lên, chúng tôi xin lỗi.”
“Giống bạn học của cô ta sao?” Thịnh Tâm Lan sáng mắt lên: “Là y tá nào vậy?”
“Cô Thịnh.” Y tá trưởng hơi không yên: “Y tá kia là người vừa tới thực tập, là tôi dạy bảo không tốt, nếu người có bất mãn, vẫn là nên nghe tôi nói, dù sao cũng là một cô gái chưa lớn, còn chưa tốt nghiệp đâu.”
Vừa nghe lời này, Thịnh Tâm Lan biết chỉ là hiểu lầm, giải thích nửa ngày mới rõ ràng người này bị thương đến mất trí nhớ tạm thời, đang giúp anh ta tìm người nhà, cho nên muốn hỏi một chút về người hộ sĩ nói giống bạn học.
Y tá trưởng lúc này mới nhẹ nhàng thở phào, vội tìm người gọi y tá tới.
Y tá chỉ mới khoảng mười tám mười chín tuổi, dường như bị khí thế của Thịnh Tâm Lan dọa cho sợ,
khi nhìn thấy Thịnh Tâm Lan thì cười cười.
“Cô Thịnh, cô tìm tôi, là muốn hỏi chuyện gì vậy? Tôi thật sự không đánh anh ta, chỉ là muốn chụp hình thôi.”
“Tôi hỏi cô, cô biết anh ta không?”
Thịnh Tâm Lan nhìn thấy vẻ mặt của cô bé, lập tức nghiêm túc.
“Hả?” Cô bé hồi phục tinh thần lại, sửng sốt nói: “Anh ta không phải bạn tôi đâu? Nhưng nếu cô hỏi tôi…”
“Đầu óc anh ta có chút vấn đề, lúc trước bị tai nạn xe cộ, không rõ có phải vì vậy mà mất trí nhớ tạm thời, cô nói anh ta rất giống bạn học của cô, có thể nói cho tôi biết, có phải bạn học của cô không?”
Thịnh Tâm Lan đơn giản nói hết mọi chuyện, y tá nhỏ giờ mới hiểu, suy nghĩ một hồi, lại nhìn cậu thiếu niên ở giường bệnh, lắc lắc đầu:
“Ở trường học tôi chỉ gặp qua anh ta vài lần ở cổng trường, trường của tôi dạy điều dưỡng, về cơ bản toàn là nữ sinh, anh ta hẳn không phải là sinh viên trường tôi, nhưng bởi vì anh ta rất tuấn tú, cho nên tôi và đám bạn đều tìm cách liên hệ với anh ta, ở chỗ này gặp được, thật sự không biết rõ.”
“Cho nên cô không biết anh ta là ai phải không?”
Y tá nhỏ gật đầu, hơi co người.
“Tên cũng không biết phải không?”
“Không biết!”
Vừa mừng hụt, Thịnh Tâm Lan hơi mất mát, y tá đứng ở cửa hồi lâu rồi mới đi.
Cậu thiếu niên khóc trên giường, ôm lấy tấm khăn trắng, toàn thân chỉ lộ ra đôi mắt, rõ ràng là đứa trẻ con.
Thịnh Tâm Lan cảm thấy ánh mắt này quen thuộc, đột nhiên anh ta mở miệng:
“Thịnh Tâm Lan, tôi muốn uống nước.”
Thịnh Tâm Lan sửng sốt: “Anh bảo tôi?”
Anh ta gật đầu.
Thịnh Tâm Lan ngạc nhiên: “Sao anh biết tên tôi?”
“Tôi muốn uống nước.” Thiếu niên lại nằng nặc đòi.
Thịnh Tâm Lan lấy lại tinh thần, lấy cho anh ta ly nước, đoán rằng Nguyễn Anh Minh đã gọi tên mình trước đó trong bệnh viện, anh ta nghe được nên mới gọi theo.
Thừa dịp anh ta uống nước, Thịnh Tâm Lan mở di động xem tin tức, hỏi: “Anh biết chữ này không?”
Thiếu niên uống một ngụm nước, chớp chớp mắt: “Rạng sáng nay, tại Hà Tây Phương sơn có một cậu bé mười chín tuổi rớt xuống sông tử vong…”
Không sai? Anh ta quả thực đã mất trí nhớ?
Thịnh Tâm Lan nghiêm túc nhìn mặt thiếu niên, diện mạo thanh tú, mang theo vài phần xốc nổi, nhưng thật ra khá giống với sự miêu tả của cô y tá thực tập, hình như là sinh viên đại học.
Nhìn nửa ngày, cô hỏi dò:
“Anh có nhớ tên mình là gì không?”
Thiếu niên chớp mắt, bỗng nhiên sửng sốt, như là cố gắng nhớ lại, dần dần nhăn mặt lại, rúc đầu vào chăn, tỏ vẻ vô cùng khó chịu.
Thấy thế, Thịnh Tâm Lan không dám hỏi thêm, vội vuốt lưng trấn an: “Nghĩ không được thì đừng nghĩ nữa, không có việc gì đâu.”
Thiếu niên vẫn nằm trên giường phát run, tiếng kêu nho nhỏ dưới lớp chăn thật nặng nề, không biết trải qua bao lâu, Thịnh Tâm Lan mới định đi gọi bác sĩ, nhưng đột nhiên anh ta cầm lấy cổ tay cô, giọng nói run run:
“Thiên Ân.”