Thịnh Tâm Lan chìm nổi trong làn nước, cơ thể và tất cả các dây thần kinh nhạy cảm của cô dường như cũng dập dềnh theo. Lại một đợt cao trào mới ập đến, mắt cô mở to, đồng tử mất tiêu cự, toàn thân không ngừng run lên, sau đó cả người xụi lơ trong lòng Nguyễn Anh Minh.
Không ngờ cô lại ngất đi.
Trong lúc mơ màng, dường như cô được ai đó ôm lên, lau khô cơ thể, sau đó được đặt lên chiếc giường lớn sạch sẽ thoải mái, đắp chăn cẩn thận. Cô cực kỳ mệt mỏi, cứ mơ màng thiếp đi như vậy, rồi chìm vào một giấc mơ hỗn loạn.
Trong mơ, cô tới khu trung tâm phồn hoa nhất ở thành phố Đông Lăng. Ánh nắng chiều lúc chạng vạng thiêu đỏ nửa bầu trời, cô bước một mình trên đường, bỗng nhiên thấy vô cùng hoang mang.
“Tâm Lan...”
Một giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai, vừa ngẩng đầu, cô không biết mình đã kéo cánh tay Nguyễn Anh Minh từ bao giờ.
Cô hơi sửng sốt muốn rút tay về, nhưng cánh tay lại bị anh nắm chặt, dịu dàng nói:
“Buổi tối phải về nhà ăn cơm, mau đi đón hai con thôi.”
Về nhà?
Cô nhìn Nguyễn Anh Minh bằng ánh mắt khó hiểu: “Về nhà ai? Chúng ta...”
“Em ngơ rồi à?” Trong mơ, anh nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng yêu chiều, bất đắc dĩ nói: “Chúng ta đã kết hôn hơn một năm rồi, em còn hỏi anh về nhà ai?”
Kết hôn? Thịnh Tâm Lan ngơ ngác đi theo sau anh.
“Ba, mẹ.”
Hai đứa nhỏ chạy tới từ xa, rồi nhào vào lòng cô, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc vang vọng bên tai.
Nguyễn Anh Minh bế Ái Linh lên để bé ngồi trên vai anh. Hình ảnh tươi đẹp trước mắt đã xua tan đi chút lo lắng không thể giải thích được trong tâm trí cô.
Hình ảnh lại chuyển sang buổi họp gia đình nhà họ Nguyễn.
Ông cụ khen cô không dứt miệng.
“Con đối xử tốt với Lập Huy giống như là con ruột của mình vậy. Anh Minh cưới được con đúng là có phúc ba đời, mắt nhìn người của nó không tồi.”
Rất nhiều khuôn mặt xa lạ lướt qua trước mắt, rốt rít hùa theo ông cụ.
“Đúng vậy, đúng vậy, Minh Anh thật sự rất có phúc.”
Hai đứa bé một trái một phải nắm lấy tay cô, ánh mắt ngây thơ nhìn cô đầy tin tưởng và yêu thương.
Thế rồi một bóng dáng cao lớn bỗng đẩy mọi người ra, mở lòng bàn tay chìa chiếc vòng cổ ngọc lục bảo ra, lạnh lùng hỏi:
“Đây là gì?”
Chiếc vòng ngọc lục bảo là của anh, nhiều năm như vậy nói vẫn nằm trong tay cô, sau khi kết hôn cô đã sắp xếp lại mọi thứ, không ngờ vẫn bị anh tìm ra.
“Rốt cuộc thân thế của Lập Huy và Ái Linh là thế nào?”
Câu chất vấn bất ngờ làm cả người cô cứng đờ, nhưng lại không thể trả lời.
“Từ lúc bắt đầu cô đã biết tất cả, đây là mục đích cô tiếp cận tôi đúng không? Thịnh Tâm Lan, cô làm tôi thấy ghê tởm.”
Khuôn mặt Nguyễn Anh Minh không còn chút dịu dàng, giọng anh lạnh lùng như sương lạnh tháng Chạp.
“Từ hôm nay trở đi, cô đừng hòng gặp lại hai con nữa.”
Sự sợ hãi giống như thủy triều ập tới cuốn trôi cô, cô ôm chặt hai con: “Không, con là của tôi...”
“Người đâu, đưa bọn trẻ đi...”
“Đừng mà!”
Thịnh Tâm Lan hét lớn một tiếng, tiếng hét bật ra từ cổ họng đập tan giấc mơ trong nháy mắt. Cô bỗng bừng tỉnh từ trong mơ, tựa như người chết đuối ôm chặt chăn, há miệng thở dốc.
Trong phòng không bật đèn, qua bức rèm màu lam khói có thể thấy thấp thoáng sắc trời bên ngoài cửa sổ đã là chạng vạng, giống hệt như ánh nắng chiều trong giấc mơ. Thịnh Tâm Lan đầm đìa mồ hôi lạnh, nhớ lại nội dung trong giấc mơ mà vẫn còn sợ hãi.
“Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa bỗng vang lên, ngoài cửa truyền đến tiếng của người giúp việc.
“Cô Thịnh đã tỉnh rồi sao?”
Lúc này Thịnh Tâm Lan mới thật sự tỉnh táo lại, cô đang muốn đáp lại thì bỗng nhớ ra mình đang ngủ trong phòng ngủ của Nguyễn Anh Minh. Cho nên e rằng tất cả người giúp việc trong biệt thự đều đã biết chuyện lúc trước.
Một tiếng “Ọt” vang lên khiến mặt cô đỏ bừng.
Cô ấp úng lên tiếng.
Người giúp việc biết cô ngượng ngùng nên không mở cửa ra, nói cách cánh cửa:
“Tôi để quần áo của cô ở ngoài cửa, cô nghỉ ngơi thêm một lát nữa đi.”
Ngoài cửa, tiếng bước chân xa dần, Thịnh Tâm Lan thở phào nhẹ nhõm, vén chăn nhìn thoáng qua bản thân. Cô đang mặt một chiếc áo ngủ kiểu nam rộng thùng thình, chắc là
Nguyễn Anh Minh mặc cho cô, trên quần áo còn có mùi cơ thể của anh.
Sau khi thay quần áo xong, cô xuống lầu. Dưới lầu, có ba năm người giúp việc đang bận rộn trong phòng bếp, hương thơm của thức ăn không ngừng bay tới từ nhà ăn. Chỉ có người giúp việc đưa quần áo cho cô là đang dọn dẹp mấy món đồ chơi trên sofa.
Thấy Thịnh Tâm Lan xuống lầu, người giúp việc cung kính chào:
“Cô Thịnh.”
Thinh Tâm Lan đỏ mặt, ho khan để che giấu sự xấu hổ của mình: “Cậu chủ của các người đâu?”
“Cậu chủ dặn chúng tôi nói cô chờ cậu ấy trở về cùng ăn bữa tối. Nếu cô đói bụng thì chuẩn bị cho cô một chút điểm tâm trước.”
“Không cần.” Thịnh Tâm Lan hơi xấu hổ: “Không cần đâu, tôi đi ngay đây.”
“Nhưng cậu chủ đang đi đón cậu chủ nhỏ và bé Ái Linh, chắc một lát nữa là về thôi.”
Nghe vậy, Thịnh Tâm Lan lại đành ngồi xuống.
“Cô ngồi đi, tôi đi lấy điểm tâm.”
Thịnh Tâm Lan nói không cần nhưng người giúp việc trẻ kia vẫn vui vẻ chạy đi lấy điểm tâm.
Người giúp việc của nhà họ Nguyễn đã đổi một loạt. Rất nhiều người biết Thịnh Tâm Lan, họ đương nhiên cho rằng Thịnh Tâm Lan là nữ chủ nhân tương lai của Thịnh Tâm Lan, vậy nên thái độ vẫn luôn vô cùng cung kính.
Không bao lâu sau, trong sân truyền đến tiếng động cơ ô tô. Người giúp việc mở cửa, Nguyễn Anh Minh dẫn hai đứa trẻ vào nhà.
Vừa nhìn thấy Thịnh Tâm Lan, hai bé lập tức sà vào lòng cô.
“Mẹ, Chú Nguyễn nói tối nay ăn lẩu ạ.”
Bàn ăn đã dọn xong, canh xương heo bốc khói nghi ngút, người giúp việc bận rộn ra vào khiến người ta tự nhiên có cảm giác bữa tối sum họp vô cùng ấm áp.
Thịnh Tâm Lan ngẩng đầu nhìn về phía Nguyễn Anh Minh, mặt cô đỏ như cà chua chín, cắn răng nói:
“Tôi con phải đưa Ái Linh về nhà, đợi lát nữa muộn rồi sẽ không bắt được xe nữa.”
“Cơm nước xong tôi đưa cô về.”
Nguyễn Anh Minh nhìn cô, không chút hoang mang cởi áo vest đưa cho người giúp việc. Sau khi đổi giày đi vào nhà, anh bình tĩnh như buổi chiều chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thịnh Tâm Lan vẫn luôn ghi nhớ nguyên tắc “Thua người không thua trận”, thấy dáng vẻ không có chuyện gì xảy ra của anh, cô cũng cố gắng thẳng lưng, sau một hồi băn khoăn trong lòng, cô vẫn gật đầu đồng ý.
Ăn bữa cơm mà thôi, nếu lúc này cô khăng khăng muốn đi, vậy có vẻ mình lại nghĩ nhiều.
Hai nhóc là người vui nhất khi Thịnh Tâm Lan đồng ý ở lại. Hai bé lén vỗ tay với nhau, trông dáng vẻ như anh hiểu em cũng hiểu. Khi ngồi vào bàn, Thịnh Ái Linh chủ động nhường vị trí bên cạnh Thịnh Tâm Lan cho Nguyễn Lập Huy, còn mình thì trèo lên đùi Nguyễn Anh Minh.
Thịnh Tâm Lan vội thấp giọng quát:
“Ái Linh, ngồi vào chỗ của mình đi con.”
“Ghế ngồi thấp quá, con không ăn được cơm.” Thịnh Ái Linh chu miệng giải thích.
Thịnh Tâm Lan còn muốn nói gì nữa, nhưng Nguyễn Anh Minh đã nhẹ nhàng ngắt lời: “Không sao, cứ ngồi đây ăn đi.”
Nói đoạn, anh còn ôm Thịnh Ái Linh vào lòng mình, nhẹ giọng hỏi cô bé muốn ăn gì, nghiễm nhiên trở thành dáng vẻ cha hiền gái ngoan.
Thịnh Tâm Lan không hiểu sao lại bỗng nghĩ đến giấc mơ buổi chiều, trong lòng cô ngổn ngang trăm mối.
Không biết nếu Nguyễn Anh Minh biết cô bé trong lòng là con gái ruột của mình, anh sẽ cảm thấy thế nào?