Hai nhân viên phục vụ nhìn nhau, há hốc mồm vì ngạc nhiên.
Thịnh Tâm Lan định thần lại, định rút tay về nhưng lại bị Nguyễn Anh Minh giữ chặt hơn.
Cô nghe giọng nói trầm thấp của anh vang lên trong phòng ngủ:
“Đã nhìn rõ chưa? Bây giờ cô ấy là người phụ nữ của tôi, tranh thủ thời gian đến phòng nhân sự thu dọn đồ đạc rời đi đi, nói cho người khác biết những gì hai người nhìn thấy rồi đi.”
Hai người phụ vụ mặt tái mét như tờ giấy, một người còn đổ mồ hôi lạnh, nếu không phải có người bên cạnh đỡ thì chắc đã nhũn chân mà quỳ xuống rồi.
Đối mặt với Nguyễn Anh Minh lãnh đạm, hai cô thậm chí còn không dám cầu xin, cắn răng ảo não bỏ đi.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng đóng lại, căn phòng yên tĩnh trở lại.
Thịnh Tâm Lan xoa cổ tay, cúi đầu thật lâu mới nói:
“Sao anh lại nói như vậy?”
“Nói gì?”
“Nói tôi... tôi là vợ chưa cưới của anh.”
Nguyễn Anh Minh lại gần, nâng cằm cô lên ép cô phải nhìn thẳng vào mình.
“Chắc cô đã nghe hiểu những lời tôi nói tối qua rồi.”
Phía sau Thịnh Tâm Lan là giường, cô không còn chỗ để trốn đành phải cắn răng trả lời: “Anh nói sẽ cho tôi thời gian...”
“Tôi cũng nói tôi không muốn đợi quá lâu.”
Hai tay Nguyễn Anh Minh đặt hai bên người cô, cúi người nhìn cô, trong đôi mắt lạnh lùng là vẻ cứng rắn không cho phép từ chối.
Thịnh Tâm Lan bị khí thế hung hăng của anh ép không còn đường lui.
“Nếu tôi kết hôn rồi thì sao?”
Cô đã có con gái, người trong khách sạn đều nghĩ cô đã kết hôn, cô không tin Nguyễn Anh Minh không suy nghĩ vấn đề này.
“Cô nghĩ tôi ngốc à?”
Giọng nói lạnh lùng, trong trẻo của Nguyễn Anh Minh pha thêm chút giễu cợt.
Giờ phút này, Thịnh Tâm Lan như một bức tượng hoá đá, cô khó khăn giật giật khoé môi, không thể biểu hiện ra bất cứ cảm xúc gì.
Cô có cảm giác như đã tự lấy đá đập chân mình, trong khoảng thời gian đối đầu với Nguyễn Anh Minh, tần suất cảm giác này xuất hiện càng lúc càng nhiều, gần như khiến cô tê dại.
Cô cố gắng ngồi dậy, thở hổn hển như người sắp chết đuối, ngực phập phồng lên xuống kịch liệt, tức giận trừng mắt nhìn anh.
“Không biết xấu hổ.”
Hai tay Nguyễn Anh Minh đưa ra sau đầu, nhìn cô đầy vẻ thú vị: “Lần trước cô ám chỉ với tôi như thế này là ngày hôm qua.”
Thịnh Tâm Lan nhanh chóng nhận ra anh đang nói gì, máu toàn thân sôi lên, cô thuận tay cầm gối ném về phía anh.
“Anh im đi...”
Nguyễn Anh Minh đưa tay đỡ lấy chiếc gối, bàn tay to túm lấy cổ áo Thịnh Tâm Lan, cô lảo đảo, ngã nhào lên người anh, gối lăn xuống thảm, thời gian như ngừng trôi ngay giờ phút này.
...
Sáng hôm sau, người được cử đến sân bay cùng với nhà ngoại giao chính phủ đón khách nước ngoài về khách sạn, khi làm thủ tục nhận phòng, Thịnh Tâm Lan đi theo với tư cách là đại diện khách sạn.
Chuyến thăm này chủ yếu là để xúc tiến thương mại, tổng cộng có mười lăm vị khách nước ngoài đến tham dự. Người đại diện là một người đàn ông nước ngoài trên năm mươi tuổi, tóc bạc, mắt xanh, tên Hans và người vợ hơi mập của ông là Jennifer.
Nhà ngoại giao có quen Nguyễn Anh Minh nên giới thiệu anh với Hans.
“Đây là chủ tịch của Tập đoàn Thịnh Đường, Nguyễn Anh Minh.”
Hans gật đầu, bắt tay rất thân thiện.
Nguyễn Anh Minh nhìn sang Thịnh Tâm Lan.
“Đây là quản lý Thịnh, phụ trách việc tiếp đón lần này, bao gồm cả việc giới thiệu phong tục tập quán của Đông Lăng, hy vọng mọi người sẽ có khoảng thời gian vui vẻ.”
“Ồ, cô gái rất xinh đẹp.” Hans nghiêng đầu, người năm mươi tuổi mà lại mang tính khá trẻ con, ông tinh nghịch hỏi: “Đây là vợ cậu à?”
Nguyễn Anh Minh ung dung đáp: “Sẽ sớm
thôi.”
Các nhân viên khách sạn nghe vậy thì nhìn nhau, như thể đang xác minh điều gì, ánh mắt họ đảo qua đảo lại trong không trung, nhà ngoại giao tiếp đón lần này cũng nhìn Thịnh Tâm Lan một cách ngạc nhiên.
Vợ chồng Hans không biết có chuyện bên trong, nghe nói sắp kết hôn thì rất vui vẻ chúc mừng, Jennifer còn ôm Thịnh Tâm Lan, tỏ ra rất nhiệt tình.
“Khi nào kết hôn có thể nói với tôi, tôi có một người bạn may áo cưới, họ làm đẹp lắm.”
Ôm nhau xong, Jennifer nói như thế Thịnh Tâm Lan đỏ hết cả mặt, sau đó cô lại bị Hans trêu đùa.
May thay có nhà ngoại giao giải vây, kéo chủ đề lại đúng hướng, lúc này Thịnh Tâm Lan mới không còn là trọng tâm chủ đề câu chuyện, giao việc cho nhân viên phục vụ dẫn mọi người về phòng của họ.
Khách nước ngoài mới tới ngày đầu tiên bị lệch múi giờ nên không có lịch trình, bữa trưa được đưa tới tận phòng cho mọi người, để tránh xảy ra điều gì ngoài ý muốn, đồ ăn của tất cả các phòng đều do Thịnh Tâm Lan giám sát toàn bộ quá trình cho đến khi đưa vào phòng, chờ họ thưởng thức xong và đưa ra phản hồi, xác nhận không có vấn đề gì cô mới yên tâm.
Sau khi sắp xếp xong hết, Thịnh Tâm Lan về phòng của mình, cô cởi giày cao gót bước chân trần trên thảm, thả mình trên sofa, từ từ duỗi eo rồi ngáp một cái.
Sáng nay dậy từ sớm nhưng đến gần trưa mới đón được người, bây giờ cô buồn ngủ lắm rồi.
Vừa nằm xuống được một lúc thì một bóng người thon dài từ sau bức bình phong bước ra, đi về phía sofa.
“Muốn ngủ thì vào giường ngủ, điều hoà nhiệt độ thấp, ngủ ở đây dễ bị cảm.”
“Tôi hết sức rồi, ngủ ở đây luôn cũng được.” Thịnh Tâm Lan còn chẳng nhấc nổi mí mắt lên, cô yếu ớt giơ tay lên: “Anh cho tôi cái chăn là được.”
Nhìn cánh tay mảnh khảnh đung đưa trong không khí một vòng, cuối cùng uể oải đặt xuống lưng ghế sofa, Nguyễn Anh Minh bất đắc dĩ lắc đầu, bước về phía cô.
“Hế?”
Thịnh Tâm Lan giật mình kêu lên, cơ thể bỗng nằm trọn trong vòng tay Nguyễn Anh Minh, trong đôi mắt đang mở của cô dường như đã tỉnh táo lại, nhưng cũng chỉ được một lát rồi lại mơ mơ màng màng nhắm vào, cô lẩm bẩm:
“Ngủ ở sofa là được rồi, phiền phức như vậy làm gì, anh rảnh quá đó.”
Không phân biệt tốt xấu, không biết người có lòng tốt.
Trong lòng Nguyễn Anh Minh bỗng hiện lên câu nói này, anh thật muốn ném cô xuống đất.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ yên của cô trong vòng tay mình, ánh mắt anh dịu đi ngay tức khắc, sau đó nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, đắp chăn rồi kéo rèm cửa lại, bật đèn ngủ.
Trước khi đi anh còn điều chỉnh lại nhiệt độ điều hoà, khi đóng cửa, nhìn khung cảnh ấm áp trong phòng, anh chợt nhận ra đây là việc mà mình chưa làm bao giờ.