“Cô có chắc là Cố Hải không? Có khi nào cô nhìn nhầm không?”
“Không đời nào, tôi nhìn thấy anh ta rất rõ mà.”
Đêm khuya, trong một căn biệt thự cao cấp nào đó ở Thành Tây, Jason nghi ngờ, giật lấy ly rượu trong tay Cao Mỹ Lệ: “Được rồi cô đừng uống nữa, cho dù thật sự là anh ta, nếu Nguyễn Anh Minh vẫn muốn gặp cô, vậy thì chắc chắn anh ta vẫn chưa nói gì cả, chúng ta vẫn có thể bàn bạc lại với anh ta.”
“Anh nói thử xem có phải anh ta cố ý chạy tới bên Anh Minh...” Cao Mỹ Lệ chợt tỉnh táo, trên khuôn mặt xinh đẹp cũng nhuốm chút men say, nhìn người đại diện của mình hỏi: “Để uy hiếp tôi không?”
“Tôi nghĩ có lẽ vậy, chẳng phải anh ta thích tiền nhất à? Ai biết anh ta có muốn dùng cách này để tống tiền chúng ta không, hơn nữa, anh ta cũng không có chứng cứ chuyện tối hôm đó.”
“Giờ chúng ta phải làm sao đây?”
“Thay vì lẩn trốn, không bằng chúng ta cứ tìm thẳng anh ta bàn điều kiện, có tiền là có tất cả.”
Nhìn dáng vẻ chắc chắn của người đại diện, sắc mặt Cao Mỹ Lệ mới từ từ dịu lại.
Đúng, Cố Hải yêu tiền như thế, anh ta sẽ không thể nào chống cự được trước đồng tiền.
...
Sáng sớm hôm sau, Thịnh Tâm Lan bị chuông báo thức đánh thức, khi tỉnh dậy nhìn đồng hồ, cô gần như bật khỏi giường: “Đã tám rưỡi rồi ư?”
Nguyễn Anh Minh bước ra từ phía sau bức bình phong trong phòng khách, anh mặc áo sơ mi trắng phối với quần tây, tay cầm tách cà phê, bình tĩnh nhìn cô.
“Em còn hai mươi phút nữa để rửa mặt thay đồ.”
Thịnh Tâm Lan vò tóc mình, rồi xuống giường vừa tìm một bộ đồ để thay vừa mắng: “Còn không phải vì anh à...”
“Sao lại vì anh?” Nguyễn Anh Minh nhấp một hớp cà phê, giọng điệu hơi mờ ám.
Thịnh Tâm Lan lấy một chiếc váy công sở trong tủ ra, rồi lườm anh: “Vì anh dậy rồi nhưng không gọi em dậy.”
“Là một người bạn trai, anh hy vọng bạn gái mình có thể ngủ thêm một chút cũng chẳng có gì sai.”
“Vậy nếu em đi làm trễ, anh có bản lĩnh thì đừng mắng em câu nào đi.” Thịnh Tâm Lan lườm anh xong, thì cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Bên ngoài lại vang lên tiếng Anh Minh.
“Làm cấp trên, anh phải yêu cầu nghiêm khắc với cấp dưới cũng là chuyện thường tình.”
Cách cửa phòng tắm, Thịnh Tâm Lan tức giận mắng một câu.
“Lúc đi làm và ở nhà anh hoàn toàn trái ngược nhau đấy.”
“Đừng khách sáo.”
Ai khen anh chứ! Thịnh Tâm Lan cạn lời, vừa thầm mắng vừa nhanh chóng trang điểm.
Lúc ra ngoài chân cô bất cẩn giẫm lên sườn xám tối qua, cô khẽ nhíu mày hỏi: “Vậy bộ đồ này làm sao đây?”
“Lát nữa sẽ có người tới dọn dẹp, em bảo họ mang tới cửa hàng sửa lại là được.”
“Bộ đồ này có thể sửa lại à?” Thịnh Tâm Lan rất nghi ngờ tính khả thi của chuyện này, dù gì phần xẻ tà sườn xám cũng bị xé đến nách rồi, hoàn toàn không thể đạp lại được.
“Sườn xám này có sửa lại được hay không không quan trọng, em giữ nó lại làm kỷ niệm cũng được.”
Thịnh Tâm Lan nghe vậy thì mơ màng.
“Kỷ niệm gì?”
“Kỷ niệm tối qua.”
“...”
Thịnh Tâm Lan ngẩn người một lát, rồi đỏ mặt chạy mất dép, cô rất hoài nghi có phải Nguyễn Anh Minh cấm dục quá lâu, nên hôm nay sau khi giải phóng toàn bộ nhu cầu sinh lý thì giống như một con mãnh thú sổng chuồng, không thể kiềm chế được, hai người mới quan hệ chưa được bao lâu, mà lúc nào anh cũng ở tư thế sẵn sàng rồi.
Hôm nay cô sẽ dẫn khách nước ngoài đi tham quan lâm viên Hòa Viên, nơi này cách khách sạn Thịnh Đường khoảng 2km, nên cũng không xa, dọc đường đi Thịnh Tâm Lan phụ trách giới thiệu bằng tiếng Anh, giọng Mỹ lưu loát của cô đã khiến thông dịch viên đi theo bỗng trở nên vô dụng.
Hans và Jennifer đều rất thích Thịnh Tâm Lan, nhất là sau khi biết một mình cô dẫn con gái đến Mỹ sống năm năm, thì càng nhìn cô bằng cặp mắt khác xưa.
“Có lẽ một mình cô dẫn con gái sống ở nước ngoài rất khó khăn đúng không, cô thật lợi hại.”
Jennifer nắm tay Thịnh Tâm Lan, vẻ mặt đầy kính nể.
“Chúng tôi cũng sống tạm ổn, chứ không đến nỗi thảm thương đến thế, không phải vì chúng tôi không sống được ở nước ngoài mới quay về nước, mà nguyên do chủ yếu là vì tôi và con gái đều thích môi trường trong nước.”
“Tôi cũng rất thích môi trường đất nước các cô.” Jennifer
cười tinh nghịch: “Cô nói đúng, cô không hề thảm thương tý nào, cô xem sau khi cô về nước liền gặp được cậu Nguyễn, tình yêu chân thành như này rất hiếm thấy đó.”
“Quả thật rất hiếm thấy.” Thịnh Tâm Lan liếc nhìn ra xa, thấy Nguyễn Anh Minh và Hans đang thảo luận quá trình xây dựng cầu đá, thì không khỏi mỉm cười.
Màn đêm buông xuống, để tiếp đón các vị khách nước ngoài tới đây, khách sạn Thịnh Đường cố ý sắp xếp một buổi tiệc ca nhạc ngoài trời, được tổ chức trên bãi cỏ rộng lớn trước khách sạn.
Jennifer mặc dạ phục màu tím nhạt, đuôi váy dài phủ dưới đất, dù đã hơn năm mươi tuổi nhưng phong thái vẫn yểu điệu.
“Cậu Nguyễn, quản lý Thịnh, tối nay tôi định giới thiệu cho hai người một người bạn tốt của tôi, cô ấy cũng là người nước C, chúng tôi đã quen biết khi còn ở Mỹ.”
“Thật sao? Bà cũng có bạn nước C à?”
“Cô ấy tới rồi.” Jennifer cười rất vui vẻ, rồi vẫy tay về phía cửa.
Chỉ thấy một người con gái đang từ tốn đi tới, trên lễ phục lụa màu đen tuyền còn đính cả kim tuyến màu đen, dưới ánh đèn, cô gái mặc đầm đen này tỏa sáng như nàng tiên cá.
Thịnh Tâm Lan sửng sốt: “Ngọc Hạnh...”
“Hai người quen nhau à?” Jennifer ngạc nhiên.
Nhưng Lưu Ngọc Hạnh thì chẳng hề kinh ngạc, chỉ mỉm cười giải thích với hai bên:
“Jennifer là bạn tớ quen hồi ở Mỹ, là fan hâm mộ trung thành của cửa hàng tớ, còn Tâm Lan là bạn tốt nhất của tôi, nên lúc nghe Jennifer nói địa chỉ buổi tiệc, tớ liền nghĩ đến cậu ngay.”
Lưu Ngọc Hạnh là nhà thiết kế thời trang, nên có rất nhiều bạn nước ngoài, nhưng không ngờ lại có Jennifer, điều này đã làm Thịnh Tâm Lan ngạc nhiên, thật trùng hợp.
Mọi người cầm ly rượu tán gẫu một lúc, rồi Jennifer có việc phải đi trước.
“Đúng rồi, Ngọc Hạnh, Cao Khải cũng tới buổi tiệc hôm nay đấy.” Thịnh Tâm Lan chợt nghĩ tới điều này, rồi quay đầu nhìn Nguyễn Anh Minh xác nhận: “Em nói đúng không?”
Nguyễn Anh Minh đứng bên cạnh khẽ gật đầu.
Mặc dù buổi tiệc này không tiếp đãi người ngoài, nhưng Cao Khải là cổ đông công ty, nên việc anh ta tới đây là lẽ đương nhiên.
Nhưng Lưu Ngọc Hạnh lại lườm cô, không hề khách sáo nói: “Anh ta có tới đây hay không cũng chẳng liên quan đến tớ.”
“Hai cậu lại giận dỗi nữa à?” Thịnh Tâm Lan bất lực thở dài: “Hai hôm trước hai cậu vẫn còn rất tốt mà, sao giờ lại thế này?”
“Lần này bọn tớ không phải giận dỗi, mà là đường ai nấy đi.”
“Ý cậu là chia tay?” Thịnh Tâm Lan do dự hỏi.
Lưu Ngọc Hạnh khẽ nhíu mày: “Đúng vậy.”
Thịnh Tâm Lan nghe vậy thì liếc nhìn Nguyễn Anh Minh, rồi cả hai đều im lặng.
Từ khi Lưu Ngọc Hạnh và Cao Khải ở bên nhau, một tháng hai người có thể chia tay rồi quay lại bảy tám lần, nên thật giả lẫn lộn, bọn họ cũng chẳng còn tâm trạng để bình luận nữa rồi.
Đúng lúc này ở gần đó, một bóng người quen thuộc vừa bước vào hội trường, cũng nhìn thấy bọn họ, nên sải bước đi tới.
Thịnh Tâm Lan thấy vậy thì kéo ống tay áo Nguyễn Anh Minh: “Ngọc Hạnh, tớ và Anh Minh qua bên kia tiếp đãi khách một lát, cậu đứng đây một mình được không?”
“Không thành vấn đề.” Lưu Ngọc Hạnh hờ hững xua tay.
“Hai cậu cứ đi đi, tớ cũng đâu tới đây một mình.”
“Cậu đi với ai thế?” Thịnh Tâm Lan lại ngẩn người.