Lãi Được Bé Yêu

Anh đây là bị oan ngàn đời


trước sau

“Tin tức không phải là tất cả, em hiểu lầm cái gì?”

Sắc mặt của Nguyễn Anh Minh bình thản, chủ động nhắc đến tin tức bắt đầu làm xôn xao từ tối ngày hôm qua.

Thịnh Tâm Lan nhìn anh, mặc dù là trong lòng có bất mãn, nhưng mà cô vẫn hết sức duy trì một bộ dạng bình thản.

“Nếu như tin tức của phóng viên viết không phải là tất cả, vậy đương nhiên em muốn nghe xem rốt cuộc là có chuyện gì, anh đừng nói với em là anh và cô ta bỗng nhiên gặp nhau ở sân bay, sau đó trùng hợp bị phóng viên chụp phải như vậy.”

“Không phải.” Nguyễn Anh Minh hơi nhíu mày nhẹ một cái.

“Bác sĩ nước Đức là do Cao Mỹ Lệ liên lạc, anh không có dấu em chuyển này, sau khi mang Lập Huy đến nước Đức, đúng lúc cô ấy đang quay quảng cáo ở nước Đức, cho nên gặp nhau. Về phần về nước được phóng viên lén chụp ảnh, Chu Phương đang xử lý rất nhanh, sẽ thoát khỏi tin tức nóng mà thôi.”

Nguyễn Anh Minh nói dăm ba câu đã giải thích chuyện này một cách rõ ràng.

Thiếu chút nữa là Thịnh Tâm Lan đã tiên tưởng rồi, nếu như không phải tối ngày hôm qua Lưu Ngọc Hạnh nói cho cô biết những lời đó, chắc chắn là lúc này cô sẽ ảo nảo tại sao mình lại nhỏ nhen như thế, thậm chí ngay cả một chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng không chịu tin tưởng anh.

Cô hít sâu một hơi, sắc mặt lạnh lùng như băng.

“Nói xong rồi?”

“Em không tin?” Nguyễn Anh Minh nhướng mày.

Anh cảm thấy là mình đã nói đủ rõ ràng minh bạch, anh sống trên cuộc đời này hơn ba mươi năm, anh chưa từng phải tốn nhiều nước bọt để giải thích với một người phụ nữ một câu chuyện giả dối không có thật.

“Em tin, đương nhiên là em tin lời của anh nói rồi.” Thịnh Tâm Lan nhìn anh một cái, giơ cổ tay lên chỉ vào mặt đồng hồ và nói.

“Chỉ là nếu như đã nói xong, vậy thì Nguyễn tổng, anh cũng nên đi rồi, thời gian nghỉ ngơi sắp kết thúc, qua năm phút nữa chính là thời gian làm việc.”

Nhìn sự lạnh lùng trong đôi mắt của cô, Nguyễn Anh Minh có hơi không hiểu, im lặng một lát, nhìn thấy cô vẫn mang một bộ dạng kiên quyết, anh chất vấn.

“Thịnh Tâm Lan, anh không thích chơi trò chơi đoán tâm tư với phụ nữ.”

“Em cũng không thích.”

Một người hỏi mọi người đáp, gần như là chuyện trong nháy mắt bầu không khí vốn đang bế tắc dường như cô đọng lại.

Thật lâu sau, cạch một tiếng, phát ra tiếng va chạm cửa phòng làm việc chạm lên trên mặt tường, nhìn bóng dáng rời đi của Nguyễn Anh Minh, ngón tay đang vịn vào bàn của Thịnh Tâm Lan dần dần nắm chặt lại.

Nguyễn Anh Minh hao tốn công sức gây ra một màn như thế không phải là muốn nhìn thấy cô tức giận bởi vì chuyện anh mập mờ không rõ với những người phụ nữ khác đó à.

Vậy thì như anh mong muốn.

Rời khỏi khách sạn Thịnh Đường, Nguyễn Anh Minh bước lên xe, trong lòng của anh chưa bao giờ có loại cảm giác bực bội nén giận đến như thế này.

Chu Phương hoàn toàn không biết, vịn tay lái, báo cáo tình huống đặt bàn ăn lúc nãy.

“Nguyễn tổng, bàn ăn tối nay đã được đặt xong rồi, sáu giờ rưỡi.”

“Hủy bỏ... Âm thanh lạnh lùng ở chỗ ngồi đằng sau làm cho Chu Phương phải nuốt lời còn chưa nói xong vào trong bụng.

Chu Phương ngạc nhiên nhìn vào trong kính chiếu hậu, lại nhìn thấy bộ dạng gương mặt đen thui của Nguyễn Anh Minh.

“Được, tôi đã biết rồi, quản lí Thịnh phải tăng ca?” Anh ta ngu ngốc hỏi.

Lời vừa mới nói ra khỏi miệng, bên trong kính phản chiếu gương mặt lạnh lùng cùng ánh mắt sắc bén, anh ta bất ngờ giật nảy cả mình, chỉ cảm thấy sau gáy có một cơn gió lạnh thổi tới.

Này là hết chuyện để nói rồi đó hả?

Cũng may là có một tiếng chuông điện thoại di động kịp thời vang lên cứu được anh ta một cái mạng.

Điện thoại là do Cao Khải gọi tới, Nguyễn Anh Minh nhìn thoáng qua, ấn nút nghe.

“Có chuyện gì?”

Đầu dây bên kia là âm thanh cẩn thận của Cao Khải.

“Có phải là Tâm Lan đã biết chuyện tin tức rồi không?”

“Ừm.” Giọng điệu đáp lời của Nguyễn Anh Minh vô cùng lạnh lùng.

“Cãi nhau rồi?” Cao Khải đánh bạo hỏi tiếp.

“Không có.”

Nghe thấy câu trả lời rõ ràng sai như thế ở đầu dây bên kia điện thoại, im lặng mấy giây.

“Anh Anh Minh, hai ngày nay em dự định ra ngoài đi nghỉ phép, ở bên phía công ty, nếu như có chuyện gì thì anh cứ tìm trợ lý của tôi giải quyết là được rồi, tạm thời tôi không trở lại đâu.”

Nghỉ phép đối với Cao Khải mà nói là chuyện bình thường, lúc mà anh ta trêu chọc phải hoa cỏ gì đó không có cách nào giải quyết thì anh ta sẽ dùng chiêu này. Nhiều lần như vậy rồi, Nguyễn Anh Minh cũng không cảm thấy kinh ngạc, hỏi cũng không hỏi một tiếng nào liền đồng ý ngay. Truyện Kiếm Hiệp

“Lúc nào thì trở về?”

“Xem tình huống cái đã.” Rõ ràng là giọng điệu của Cao Khải mất tự nhiên.

“Còn nữa, tôi có
một chuyện muốn nói với anh một tiếng.”

“Chuyện gì?”

“Thật ra thì tối ngày hôm qua Ngọc Hạnh đã biết tin tức rồi, còn dẫn theo Ái Linh đến nhà của tôi một chuyến, tôi không chú ý cho nên đã nói mánh khóe gặp dịp thì chơi của anh cho cô ấy biết, tôi cũng không biết là tay chân anh lại nhanh nhẹn như vậy, chỉ trong vòng có một đêm mà tin tức đã có rồi.”

“Cái gì?”

Nguyễn Anh Minh không hiểu.

“Anh Anh Minh, tôi biết là trong mấy ngày nay anh mà thấy tôi thì chắc chắn sẽ rất khó chịu, cho nên tôi tránh trước, tôi xin lỗi xin lỗi..."

Không đợi Nguyễn Anh Minh hỏi xong, Cao Khải đã vội vàng hoảng loạn cúp điện thoại.

Nhìn màn hình điện thoại di động, bên tai của Nguyễn Anh Minh còn quanh quẩn lời nói lúc nãy của Cao Khải, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt tối sầm lại, nhanh chóng gọi điện thoại trở lại ta.

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Giọng nữ máy móc đáp lại những lời nói tương tự.

Cúp điện thoại, Nguyễn Anh Minh nhanh chóng gõ một tin nhắn trên điện thoại di động rồi gửi qua đó.

“Cậu ở nước ngoài cho tôi luôn đi, đừng có trở về.”

Những lời nói lúc nãy của Cao Khải là có ý gì chứ? Trôi qua một lát, anh liền có thể hiểu hết ngay.

Khó trách, cho dù mình có nói cái gì Thịnh Tâm Lan cũng có bộ dạng thờ ơ lạnh nhạt, dường như đã sớm biết anh muốn nói cái gì.

Anh đây là bị oan ngàn năm.

“Chu Phương, nhà hàng không cần phải hủy bỏ đâu, trở về khách sạn.”

Trong xe vang lên giọng nói của Nguyễn Anh Minh.

“Vâng.”

Từ sau khi Chu Phương nhìn thấy khuôn mặt ảo não của Nguyễn Anh Minh ở trong kính, anh ta kinh ngạc rất dữ dội.

Sau khi Nguyễn Anh Minh trở lại khách sạn Thịnh Đường, trực tiếp đến phòng làm việc của Thịnh Tâm Lan, nhưng lại không nhìn thấy cô đâu.

“Nguyễn tổng.” Tiểu Trương, trợ lý của Thịnh Tâm Lan vừa mới đi đến cửa phòng, sau khi nhìn thấy Nguyễn Anh Minh thì một mặt khẩn trương: “Sao anh lại trở về vậy?”

Cuộc giằng co vào trưa ngày hôm nay của Thịnh Tâm Lan và Nguyễn Anh Minh đã lưu truyền sôi nổi ở trong toàn bộ khách sạn, tạo ra đủ các loại phiên bản, còn có người nói là Nguyễn Anh Minh lúc đi ra còn đóng sầm cửa lại, các tầng lầu đều nghe thấy anh và Thịnh Tâm Lan nói chia tay nhau nữa kìa.

Sao lúc này lại quay về?

“Quản lí Thịnh đâu rồi?” Nguyễn Anh Minh nhìn thấy thẻ nhân viên của Tiểu Trương, mới nhớ đến anh ta là trợ lý của Thịnh Tâm Lan.

Tiểu Trương lấy lại tinh thần, vội vàng trả lời: “Chiều ngày hôm nay quản lí Thịnh đã xin nghỉ phép, mười phút trước vừa mới đi rồi.”

“Xin nghỉ phép buổi chiều?”

Nguyễn Anh Minh nhướng mày, càng thêm phiền lòng, bởi vì lúc trước khi rời đi anh đã nói quá nặng nề, sẽ không phải là do trong lòng cảm thấy bực bội dữ dội cho nên ngay cả công việc cũng không muốn làm.

Tiểu Trương đánh giá sắc mặt của Nguyễn Anh Minh, cẩn thận nói.

“Nguyễn tổng, hôm nay là buổi biểu diễn của Phan An, hình như là tối nay quản lí Thịnh muốn đi xem buổi biểu diễn.”

Nghe vậy, sắc mặt của Nguyễn Anh Minh cứng lại: “Một mình cô ấy đi à?”

Tiểu Trương do dự lắc đầu: “Không phải, tôi thấy Thiên Ân đợi cô ấy ở cửa ra vào cả nửa ngày, chắc là đi cùng nhau, nghe cách nói chuyện hình như là muốn về nhà đón con gái đi cùng.”

Thấy hai chữ "Thiên Ân", sắc mặt của Nguyễn Anh Minh dường như bao trùm một tầng sương lạnh, bỗng nhiên lạnh lùng.

Cái thằng nhóc này đúng là có thể tận dụng mọi thứ, âm hồn bất tán, ở chỗ nào cũng có cậu ta.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện