Người hầu gật đầu như giã tỏi, vẻ mặt khó xử, nhưng vẫn là chậm rãi nói:
"Mợ chủ, trong phóng khách có mùi nấm mốc hơn nữa không khí không tốt, ông chủ dặn dò để ngài ở phòng của cậu chủ, cậu chủ ngủ ở phòng khách, ngài nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì cứ gọi tôi là được!”
Bỏ lại những lời này, người giúp việc nhanh nhẹn bỏ chạy, giống như sau lưng có thứ gì đó đáng sợ đang đuổi theo vậy.
Thịnh Tâm Lan hết cách, cũng không thể đuổi theo, nhà tổ này rất lớn, không để ý sẽ đi đến sân trong, trời tối như bưng tìm cũng không thấy, đành phải nhập gia tùy tục.
Đọc FULL bộ truyện Lãi Được Bé Yêu tại đây.
Cô hít sâu một hơi, bắt đầu quan sát căn phòng.
Phòng của Nguyễn Anh Minh cũng vô cùng cổ điển như đại viện, đồ dùng trong nhà đều là đồ cũ làm từ gỗ Hoàng Hoa Lê, phòng hướng nam, trong nhà được chia thành hai gian phòng, gian phòng phía đông hình như là thư phòng, cửa mở một nửa, lộ ra bàn làm việc ở bên trong, có bút lông và giấy tuyên thành.
Anh còn luyện thư pháp sao? Thịnh Tâm Lan hơi kinh ngạc, đẩy cửa đi vào.
Trên bàn cái chặn giấy đè lên tờ giấy tuyên thành đã cắt, sau khi đến gần và nhìn thấy nội dung trên giấy, Thịnh Tâm Lan bật cười thành tiếng, vịn vào góc bàn cười một hồi.
Dòng chữ ‘Nhàm chán đến cực điểm’ như rồng bay phượng múa được viết trên giấy.
Trong môi trường trang trọng này, bầu không khí nghiêm trang, còn có người đàn ông nào đó cẩn thận tỉ mỉ, ai có thể tưởng tượng được rằng anh lại biết những lời này lên tờ giấy tuyên thành chứ?
Nghĩ đến người đàn ông nào đó đang chững chạc đàng hoàng ngồi trước bàn làm việc, cầm bút lông, viết những từ ngữ ngỗ ngược này, cô liền cảm thấy buồn cười.
Thịnh Tâm Lan hào hứng, nhìn thấy thùng rác bên cạnh có năm ba tờ giấy được vo viên lại, liền ngồi xổm xuống lấy ra ngoài.
Một tờ viết 'Thật sự là phiền phức', một cái tờ khác viết 'Thời tiết không tốt', còn có một tờ thậm chí viết ‘Ngày mai dậy sớm đi!’
Nhìn một loạt các tác phẩm thư pháp vô nghĩa, Thịnh Tâm Lan vui mừng, ngay cả Nguyễn Anh Minh tiến đến cũng không biết.
"Em cười cái gì thế?"
Nguyễn Anh Minh vừa đi vừa hỏi.
"Tại sao đột nhiên xuất hiện, làm tôi sợ muốn chết." Thịnh Tâm Lan vứt tờ giấy tuyền thành trong tay theo bản năng, vỗ nhẹ lồng ngực.
Người đàn ông này đi đường không có tiếng động sao?
"Là em nhìn quá mức nhập tâm, tôi gọi em nhưng em không nghe thấy!” Khóe mắt Nguyễn Anh Minh mang theo ý cười, dựa vào cạnh cửa.
"Đây đều là anh viết?" Nhắc đến kiệt tác, Thịnh Tâm Lan lại nhịn cười, mặt cũng bị nghẹn đến mức đỏ bừng.
Nhìn thấy ‘Kiệt tác’, sắc mặt Nguyễn Anh Minh đột nhiên xanh rồi lại trắng, một lúc lâu sau mới nghiêm mặt nói: “Lục thùng rác là thói quen của em sao?”
"Lục thùng rác không phải thói quen của tôi, nhưng nhìn thấy kiệt tác của người nào đó, tôi cảm thấy sau này có thể luyện tập một chút!” Thịnh Tâm Lan giống như không nhìn thấy sắc mặt của người đàn ông, vẫn trêu chọc như cũ.
"Nhàm chán." Người đàn ông lườm người phụ nữ đang cười đến run rẩy cả người, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Là vô cùng nhàm chán." Thịnh Tâm Lan chế nhạo.
Nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Nguyễn Anh Minh, cô lại càng cười đến mức đau cả bụng, lúc không để ý, mất trọng tâm cái mông an vị ngồi bệt xuống đất, một lúc lâu cũng không dậy được.
"Ha ha ha... Ôi!" Thịnh Tâm Lan lại cười nhưng cảm thấy cái mông đau, trong lúc nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
Nguyễn Anh Minh đang xấu hổ, thấy cô ngồi dưới đất cũng chuyển thành bất đắc dĩ, đi đến phía trước đưa tay về phía cô: “Được rồi, cười đủ chưa, dưới đất rất lạnh, đừng để đến lúc bị cảm lại phiền phức cho em!”
Thịnh Tâm Lan bám vào tay của anh, nháy mắt mấy cái vẻ chế nhạo càng thêm trắng trợn, hỏi: "Ngày mai dậy sớm sao?”
Nguyễn Anh Minh bị cô trêu chọc thẹn quá hoá giận, bắt lấy cổ tay của cô bỗng nhiên nhấc bổng cô lên.
Thịnh Tâm Lan không kịp đề phòng, cả người bị một cỗ sức lực to lớn nhấc bổng từ dưới đất lên, ý cười vẫn còn trên mặt chưa kịp thu hồi, cô liền bị kéo tới, ngửa mặt lên kinh ngạc nhìn về phía anh.
"Còn cười sao?" Nguyễn Anh Minh cúi đầu cảnh cáo, giọng nói trầm thấp, có rất nhiều tính xâm lược.
Thịnh Tâm Lan lấy lại tinh thần, giờ phút này người đàn ông khiến cô cảm thấy rất nguy hiểm, cô nhanh chóng giãy dụa: “Anh thả tôi ra!”
"Không phải em cười tôi sao? Bây giờ có thể cười thoải mái!” Nguyễn Anh
Minh không hề có ý định buông tay, đến ngay cả một chút cơ hội giãy dụa cô cũng không có.
Thịnh Tâm Lan cuống lên: "Ông nội nói anh ở phòng khách, anh ở đây làm gì? Cẩn thận tôi nói với ông nội là anh bắt nạt tôi!”
"Ồ?" Âm cuối của Nguyễn Anh Minh có chút sâu xa: “Tôi vừa mới nói chuyện công việc với ông nội trong nửa giờ, cũng không thấy ông nhắc nửa câu đến việc để tôi ở trong phòng khách.”
Thịnh Tâm Lan sửng sốt một chút, trừng mắt, lập tức nhảy dựng lên.
"Anh có ý gì? Anh cho rằng tôi cố ý vào phòng anh? Anh nghĩ gì vậy?”
Nguyễn Anh Minh dở khóc dở cười, tất cả những suy nghĩ trêu chọc cô đều bị dáng vẻ nghiêm túc ngu xuẩn của cô đánh tan.
Anh nhìn Thịnh Tâm Lan nhíu mày, nhếch miệng lên một vòng nghiền ngẫm.
"Em không cảm thấy là ông nội cố ý sắp xếp sao?”
Thịnh Tâm Lan khẽ giật mình, khuôn mặt đột nhiên nóng lên, cô hơi cúi đầu xuống: "Không... Không thể nào."
"Có cái gì mà không?" Nguyễn Anh Minh cúi đầu xuống, tiến lại gần khuôn mặt cô, không biết có phải cố ý hay không, tất cả hơi thở ấm áp của anh đều phun lên khuôn mặt người phụ nữ.
Thịnh Tâm Lan cảm thấy trên mặt hơi ngứa một chút, kéo theo việc trái tim cũng đập loạn lên.
Thịnh Tâm Lan càng cúi thấp đầu, đây dù sao cũng là nhà tổ của nhà họ Nguyễn, hoàn cảnh và bầu không khi ở đây khiến cho người ta cảm thấy cần phải cẩn trọng một cách khó hiểu.
Nhưng Nguyễn Anh Minh ở gần cô như vậy, thật sự khó khống chế!
"Anh... Anh buông tôi ra." Thịnh Tâm Lan nhếch môi, nói chuyện cũng hơi nói lắp: “Tự tôi ngủ ở phòng khách!”
"Cũng đã tiến vào phòng của tôi, em cảm thấy tôi sẽ để em đi ra sao?”
Đỉnh đầu truyền đến giọng nói sâu xa của người nào đó.
Cô vô thức ngước mắt, chỉ thấy đáy mắt người đàn ông mang theo một tia nghiền ngẫm, con ngươi thâm thúy giống như muốn hút cô vào.
"Anh muốn làm gì?"
Cô ngẩng đầu, vẫn chưa lấy lại tinh thần, eo đã bị siết chặt, trời đất một trận quay cuồng, Nguyễn Anh Minh trực tiếp bế cô lên, đi về phía phòng ngủ phía đông.
"Nguyễn Anh Minh, anh điên rồi? Mau thả tôi xuống!” Thịnh Tâm Lan dùng sức giãy dụa.
"Thế nào? Em muốn cho tất cả mọi người ở đây nghe thấy sao?” Nguyễn Anh Minh vui vẻ cười, giọng nói chế giễu.
Một giây sau, Thịnh Tâm Lan bị ném lên chiếc giường mềm mại, vẫn chưa kịp phản ứng thì trước mắt đã tối sầm.
Mặt người đàn ông đẹp trai xích lại gần, Thịnh Tâm Lan nhắm chặt hai mắt, hai tay gắt gao nắm chặt ga giường.
Một lúc lâu sau vẫn không có động tĩnh, Thịnh Tâm Lan chậm rãi mở hai mắt ra, chỉ thấy hai tay người đàn ông đang chống bên người của cô, vẻ mặt buồn cười nhìn cô, vẻ chế giễu trên mặt rõ ràng.
"Em như vậy là đang chờ mong cái gì sao?”
"Anh, anh khốn kiếp!" Thịnh Tâm Lan đỏ bừng cả khuôn mặt, cắn răng nghiến lợi biểu thị sự bất mãn của mình.
"Ồ? Em như vậy là vì thất vọng hay là không được như em mong đợi nên mắng tôi?” Khóe miệng người đàn ông mang theo ý cười, giọng trầm thấp rất trêu chọc người khác.
Thịnh Tâm Lan bỗng nhiên ôm lấy cổ của người đàn ông, in một nụ hôn lên môi của anh.
"Xem ra, em đã dùng hành động thực tế để nói cho tôi biết đáp án!”
"Anh là người đàn ông không biết xấu hổ.”
Trong phòng có phải đang truyền đến âm thanh hai người đùa giỡn không, bao phủ trong không khí đều là sự ngọt ngào nhè nhẹ.
...