Thịnh Tâm Lan đang định gọi 'ba' lại nghe thấy một tiếng 'Y tá', lập tức ngây ngẩn cả người.
"Tôi ngủ bao lâu rồi?"
Thịnh Thanh Sơn từ trên giường ngồi dậy, tựa ở đầu giường hình như muốn xuống giường.
Thịnh Tâm Lan vội vươn tay ra đỡ lấy ông nhưng lại bị ông đẩy ra: "Không sao, tôi tự đi được."
Nói xong ông tự xuống giường, lần mò xỏ giày vào, hai tay lần tới cuối giường, vịn vào đồ vật xung quanh chậm rãi đi về phía ban công.
"Hôm nay thời tiết có vẻ khá tốt nhỉ?" Ông đi đến ban công, Thịnh Tâm Lan nhanh tay lẹ mắt kéo cửa ra giúp ông.
"Cảm ơn." Thịnh Thanh Sơn gật đầu một cái, đi đến ban công: "Không khí rất tốt, hình như là mới mưa xong."
Nói xong, ông chợt loạng choạng một cái, dưới chân bị vướng vào một cái ghế.
"Ba." Thịnh Tâm Lan kêu lên tiếng.
Thịnh Thanh Sơn vịn vào thành ghế miễn cưỡng đứng vững, kinh ngạc quay đầu lại, nhìn về hướng phát ra tiếng nói.
"Tâm Lan?" Vẻ mặt ông kinh ngạc, trước mắt lại hoàn toàn mờ mịt.
Thịnh Tâm Lan bước nhanh đi lên phía trước đỡ lấy ông: "Là con, ba, sao ba ốm như vậy mà lúc nói chuyện điện thoại lại không nói cho con biết?"
Sau khi kinh ngạc, trên mặt Thịnh Thanh Sơn lộ ra mấy phần vui mừng: "Nào, con ngồi đi, chuyện này có gì hay mà nói chứ, người lớn tuổi đều có bệnh tật, như ba là vẫn còn tốt đấy, không đau không ngứa, chỉ có điều cuộc sống hơi bất tiện một chút mà thôi, không có vấn đề gì lớn."
Chuyện này ông nói rất hời hợt nhưng Thịnh Tâm Lan nghe được lại càng thêm khó chịu.
"Sao ba lại ở trong viện dưỡng lão, trong nhà không có ai chăm sóc ba à?"
"Dì con bận công việc của công ty, Tâm Nhu thì sắp kết hôn rồi, thỉnh thoảng nó cũng đến thăm ba, đúng rồi, Tâm Nhu đã gửi thiệp mời cưới cho con chưa?"
Thịnh Tâm Lan do dự mấy giây: "Gửi rồi ạ."
Chuyện Thịnh Tâm Nhu sắp kết hôn cô cũng được nghe nói từ chỗ Lưu Ngọc Hạnh, bạn bè của cô nhiều, có không ít người cũng nhận được thiệp mời của Thịnh Tâm Nhu nhưng người em gái như cô lại không nhận được.
Chỉ là lúc này Thịnh Thanh Sơn đang bệnh, cô cũng không muốn ông tức giận nên mới thuận miệng nói dối như vậy.
"Tâm Nhu đứa nhỏ này bị mẹ của nó làm hư, tính tình không tốt, ba cũng biết nó hay giở trò xấu nhưng dù thế nào thì nó cũng là chị của con, nể mặt ba, con tới tham dự lễ cưới của nó đi."
"Con sẽ đi."
"Vậy là tốt rồi." Thịnh Thanh Sơn vui mừng nhẹ gật đầu, cầm lấy tay Thịnh Tâm Lan nói: "Ba biết con không thích hai mẹ con bọn họ nhưng vì nể mặt ba nên vẫn không so đo, con là đứa bé hiểu chuyện, giống như mẹ con."
"Ba, vẫn còn nhớ mẹ con?"
"Nhớ chứ, sao lại không nhớ được?" Dường như Thịnh Thanh Sơn đang nhớ lại quá khứ, đôi mắt mất đi tiêu cự nhìn vào không khí, rất nhiều tư vị cùng nhau xông lên đầu, giọng nói rất tang thương giống như chứa đầy tội lỗi và hối hận.
"Ba không biết sau này đi xuống dưới đó rồi đối mặt với mẹ con như thế nào đây."
Thịnh Tâm Lan ngồi bên cạnh không thể an ủi, cũng biết cho dù mình có nói cái gì đều không thích hợp.
Ở với cha trong viện dưỡng lão cả một buổi chiều mới đi, sau khi về tới nhà chỉ cảm thấy trong nhà trống rỗng giống như một cái hộp lớn, không có một chút hơi ấm.
Lúc trước Thịnh Thanh Sơn tưởng rằng mình đã gặp được một người vợ chân ái từ bỏ tất cả để cùng mình tay trắng lập nghiệp, nhưng bây giờ đến già bên cạnh lại không có một ai, con cái có là gì? Suy nghĩ của con cái chưa bao giờ giống như cha mẹ, có thể làm bạn với nhau trong những lúc hoạn nạn khó khăn, hơn nữa người bạn đời ngàn dặm mới tìm được một này cũng chưa chắc có thể tìm được người có tâm hồn phù hợp với mình.
Mình đã tìm được chưa?
Trong lòng Thịnh Tâm Lan kích động hỏi câu hỏi này, cô ngồi rất lâu trong bóng đêm rồi bỗng nhiên tỉnh ngộ, lấy điện thoại di động ra đặt vé máy bay, cầm túi xách xuống lầu, đón xe ra sân bay, đi thẳng một mạch.
…
Kinh Đô, cái nóng so với tháng bảy ở Đông Lăng chỉ có hơn chứ không kém, phồn hoa cũng thế.
Lúc Thịnh Tâm Lan xuống máy bay trời đã tối hẳn, cái nóng ở sân bay đập thẳng vào mặt, cũng may là ban đêm.
"Bác tài, đi tới khách sạn Thịnh Đường đi."
Nguyễn Anh Minh đi công tác, phần lớn đều ở khách sạn nhà mình.
"Được."
Cuộc họp kết thúc đã là mười hai giờ, Nguyễn Anh Minh bị nhân viên vây quanh, ra khỏi
phòng họp còn ở trên hành lang căn dặn lại nội dung của cuộc họp, Chu Phương ở bên cạnh cầm máy tính bảng ghi lại những điều khoản hợp đồng cần phải sửa đổi.
"Điều kiện bọn họ đưa ra có thể chấp nhận, nhưng không cần phải thể hiện ra là chúng ta dễ dàng chấp nhận nó..."
"Được, tôi hiểu rồi, sáng mai tôi sẽ bàn bạc lại với bọn họ một chút, cho họ thấy chúng ta bên này khó có thể chấp nhận những điều khoản kia."
"Ừm."
Bỗng nhiên Nguyễn Anh Minh dừng bước chân lại, ba người đi theo phía sau cũng đều dừng lại theo, sau đó hai mặt nhìn nhau rồi nhìn theo ánh mắt của Nguyễn Anh Minh.
Lúc nhìn thấy bóng người ở cổng khách sạn, Chu Phương khẽ giật mình.
"Quản lý Thịnh..."
"Khụ khụ, ừm, Tổng giám đốc Nguyễn, tôi dẫn bọn họ đi nhận phòng đây." Chu Phương nhanh chóng lấy lại tinh thần, mang theo hai người phụ tá xoay người rời đi, vô cùng thức thời.
Trên hành lang dài dằng dặc chỉ còn lại hai người nhìn nhau.
Nguyễn Anh Minh sải bước đi qua, khó mà che giấu kinh ngạc trong mắt: "Sao em lại tới đây?"
Thịnh Tâm Lan hít sâu một hơi, nhào vào trong lòng anh.
Tuy cô không nói gì nhưng hành động như vậy so với tất cả những lời nói ngọt ngào còn có tác dụng hơn, càng không nói đến chuyện cô còn ngẩng đầu trực tiếp hôn lên.
Quyền chủ động của cô rất nhanh đã bị tước đoạt, bị động chống đỡ ở trên tường.
Nguyễn Anh Minh lấy thẻ phòng ra dán lên trên cửa.
Sau một loạt tiếng mở cửa vội vàng, trong căn phòng rộng rãi chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề của đôi nam nữ quanh quẩn ở đó, tiếng quần áo cọ xát vào nhau sột xoạt, quần áo nam nữ trộn lẫn vào nhau ném từ cửa vào tới tận ghế sofa.
Kích tình qua đi, trăng sáng treo cao ngoài cửa sổ.
Thịnh Tâm Lan nằm trong vòng tay của anh, ửng hồng trên mặt dần dần thối lui, thở dài nói,
"Chiều nay em đã tới gặp cha, cha em đang ở trong viện dưỡng lão, xem ra công ty đã giao hết cho chị gái và mẹ kế, hai người bọn họ cũng không buồn tới thăm cha, cha nói là cha nhớ mẹ."
"Cho nên em liền tới tìm tôi?"
Nguyễn Anh Minh vén mái tóc rối bời trên đầu cô, đổi một tư thế thoải mái hơn ôm cô, nhắm mắt lại, giọng nói trầm thấp.
Thịnh Tâm Lan cũng không trực tiếp trả lời, mà là tiếp tục nói.
"Mặc dù em không có ấn tượng gì về mẹ nhưng cậu và ông ngoại đều đã nói với em là mẹ là một người phụ nữ rất lạnh lùng và kiêu ngạo, tính tình mạnh mẽ, chuyện gì cũng giấu ở trong lòng không nói ra, trước khi cha gặp được Vu Cẩm Hà, hôn nhân của hai người đã xảy ra vấn đề, bọn họ rất ít khi nói chuyện với nhau."
Nói xong lời này, Thịnh Tâm Lan cố gắng ngẩng đầu lên nhìn về phía Nguyễn Anh Minh, nhìn thấy cái cằm cứng ngắc của anh, cũng nhìn thấy đôi mắt phượng của anh hơi nheo lại càng hấp dẫn người khác hơn.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, không biết mình nói quanh co lòng vòng như thế, anh nghe có hiểu không.
"Khi còn sống cha tôi rất thích Mạn Hàm, nhưng vào lúc tôi mười ba tuổi, Mạn Hàm vẫn chưa tới mười tuổi, cha mẹ hai bên nói đùa rằng đính hôn cho hai đứa, ai cũng không cho là thật, chỉ là sau này trong nhà tôi xảy ra biến cố, ông nội cho rằng đây là nguyện vọng của cha tôi mà thôi, không một ai hỏi ý kiến của tôi cả."
Nguyễn Anh Minh cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt cất giấu mấy phần trêu tức: "Còn có cái gì muốn hỏi nữa không?"