“Tôi biết cô.” Lâm Mạn Hàm nhìn chằm chằm người phụ nữ ở trước mắt một lúc: “Cao Mỹ Lệ.”
Trong số ít bạn gái tin đồn của Nguyễn Anh Minh, người được đồn đại nhiều nhất chính là cô ta, huống chi cô ta lại là người của công chúng, muốn không biết cũng khó, trước khi về nước có một khoảng thời gian rất dài, cô ta đều cho rằng Cao Mỹ Lệ mới là đối thủ thật sự, dù sao cô ta ở bên cạnh Nguyễn Anh Minh đã có 6 năm.
“Hy vọng cô đối với tôi không có hiểu lầm gì.” Cao Mỹ Lệ dường như sớm đã dự đoán mình sẽ bị nhận ra, biểu tình rất thản nhiên.
Lâm Mạn Hàm nhíu mày, nói thẳng: “Cô rốt cuộc muốn nói cái gì? Dựa vào quan hệ trước đây của cô và Anh Minh, tôi không cảm thấy lời nghe được từ trong miệng cô có bao nhiêu độ tin cậy.”
“Hy vọng cô nghe hết cũng có thể nói như thế.”
Khóe mắt của Cao Mỹ Lệ hơi nhướn lên, đuôi mắt hẹp dài cong lên lộ ra ánh mắt thâm sâu: “Tôi ở bên cạnh Anh Minh 6 năm, không lâu trước đây, vốn đã muốn kết hôn rồi, khách sạn tổ chức hôn lễ cũng đã đặt rồi, chuyện này cô biết chứ?”
Lâm Mạn Hàm liếc nhìn cô ta, thần sắc không vui.
“Xem ra là biết.” Ánh mắt của Cao Mỹ Lệ sau đó liền tối đi vài phần: “Nhưng cô biết lý do Anh Minh đột nhiên nuốt lời, hủy bỏ hôn lễ không?”
“Bởi vì Thịnh Tâm Lan?”
Nghe thấy lời này, Cao Mỹ Lệ cười một tiếng, biểu cảm mang theo chút khinh bỉ: “Thời gian cô quen biết Nguyễn Anh Minh lâu hơn tôi, cô cảm thấy anh ấy sẽ vì một người phụ nữ vừa quen biết mấy tháng hủy bỏ hôn lễ sao?”
Mắt của cô ta nhìn chằm chằm vào Lâm Mạn Hàm: “Là vì Lập Huy.”
Trong lòng Lâm Mạn Hàm kêu lộp bộp, không nhịn được mà siết chặt nắm đấm.
Cô ta biết Nguyễn Anh Minh có một cậu con trai, khi cô ta kết hôn hơn một năm, trong nước truyền đến tin tức, nói nhà họ Nguyễn có cháu đích tôn, nhưng nghe ngóng thế nào cũng không biết mẹ của đứa trẻ là ai.
Những năm nay cô ta cũng nghe nói rồi, Nguyễn Lập Huy là con trai bảo bối ở trong lòng Nguyễn Anh Minh, đi đến đâu cũng mang theo, so với bất kỳ cái gì cũng quan trọng hơn.
“Lập Huy đối với Nguyễn Anh Minh quan trọng cỡ nào, cô chắc đã nghe nói rồi, vậy cô có biết Lập Huy rất thích Thịnh Tâm Lan không, chính dựa vào điều này, Nguyễn Anh Minh mới để Thịnh Tâm Lan vào trong phạm vi suy nghĩ trở thành mợ chủ của nhà họ Nguyễn.”
“Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Lâm Mạn Hàm cảm thấy người phụ nữ này vờn tới vờn lui một vòng lớn như thế, nói không phải trọng điểm.
Nguyễn Anh Minh muốn kết hôn, quan hệ của đối tượng kết hôn và con trai bảo bối của anh không thể không tốt, cho dù là cô ta cái gì cũng không nghe nói, từ sự hiểu biết của cô ta đối với Nguyễn Minh Anh thì thấy điều này căn bản không khó phân tích ra.
Cao Mỹ Lệ không hề vội vàng ném ra 8 từ, vô cùng thâm ý.
“Một giọt máu đào hơn ao nước lã.”
“...”
- --
Sau khi cùng Lâm Mạn Hàm không vui mà giải tán, cách hai hôm chính là cuối tuần, vốn Thịnh Tâm Lan đã đón hai đứa trẻ từ nhà tổ nhà họ Nguyễn về nhà rồi, đột nhiên nhận được thông báo của khách sạn nói lâm thời bỏ ngày nghỉ, thứ bảy chủ nhật tăng ca, Thịnh Tâm Lan chỉ có thể dẫn hai đứa trẻ cùng đến khách sạn.
Giống với trước đây, để quản lý dẫn tụi nhỏ đến phòng nghỉ của trẻ con.
“12 giờ nghỉ trưa, mẹ sẽ đến đón hai đứa đi ăn trưa, ở đây cố gắng đừng chạy lung tung, tuyệt đối không được rời khỏi khách sạn với người khác.”
“Con biết rồi, mẹ đi làm việc đi, con sẽ chăm sóc anh Lập Huy.” Giọng nói non nớt của Thịnh Ái Linh vang vọng trong phòng nghỉ.
Thịnh Tâm Lan nhéo cái mặt nhỏ của cô bé, cảnh cáo: “Con còn chăm sóc anh Lập Huy, con không gây phiền phức đã là tốt lắm rồi, không được kéo anh cùng con chạy lung tung, nghe thấy chưa?”
“Aiya, đau đau đau.” Thịnh Ái Linh giãy thoát khỏi ‘ma vuốt’ của Thịnh Tâm Lan, bĩu môi rất không vui ngồi trên sô pha: “Thật là, mẹ sắp nhéo hỏng mặt của người ta rồi.”
Thịnh Tâm Lan lười để ý cô bé, so với dáng vẻ như khỉ con nhảy tưng tưng này của Thịnh Ái Linh, Nguyễn Lập Huy ở một bên ngoan ngoãn hơn nhiều, cô xoa đầu của Nguyễn Lập Huy, dịu dàng nói: “Trông em gái, cũng chăm sóc tốt cho bản thân, được không?”
Nguyễn Lập Huy trịnh trọng gật đầu.
Thật ra thân phận thái tử gia của Nguyễn Lập Huy ở khách sạn này ai mà không biết, đi đến đâu cũng có
người cẩn thận trông chừng, sợ bản thân va vấp bị thương sẽ mất bát cơm, Thịnh Tâm Lan không lo lắng nữa, chỉ cần hai đứa trẻ không ra khỏi cửa lớn của khách sạn này, trên cơ bản không tồn tại sự nguy hiểm gì cả.
Vừa đến văn phòng để đồ xuống, trợ lý Tiểu Trương gõ cửa đi vào: “Sếp, giám đốc Bùi thông báo họp, 9h30.”
Thịnh Tâm Lan gật đầu coi như hiểu ý: “Được, tôi biết rồi, cậu đi photo mười bản thống kê ghi chép về sự phàn nàn của khách hàng trong tháng này.”
Mấy tháng này chuyện khách sạn không ít, bởi vì do lượng công việc lâm thời tăng lên nhiều để chuẩn bị cho đủ loại sự kiện lớn nhỏ, khó tránh sẽ dẫn đến một số khách hàng không hài lòng, tình trạng phàn nàn so với trước nhiều hơn gấp mấy lần, chuyện này trong cuộc họp hai hôm trước còn nhấn mạnh rồi, quản lý Bùi bảo cô đề ra phương án bồi thường an ủi.
Sau khi xử lý đơn giản tư liệu, Thịnh Tâm Lan liền đến phòng họp tham gia cuộc họp.
Mặc một bộ vest cách điệu, tôn lên khí thế thuần thục ổn trọng, trên màn hình chiếu phương án giải quyết của cô đối với chuyện phàn nàn trong phạm vi lớn của lần này, đơn giản súc tích nhấn mạnh vào vài điểm, trình bày vô cùng mạnh lạc rõ ràng.
“Cụ thể chính là như thế, khách hàng cùng thời gian vào ở mặc kệ có phàn nàn hay không, đều bồi thường như nhau, ngoài ra, đối với khách hàng chủ động phàn nàn, chúng ta đặc biệt miễn phí thêm nửa năm phí ở, lý do chính là bọn họ góp ý kiến mang tính xây dựng cho chúng ta, phương diện này nhất định phải giải thích rõ ràng trong bản hướng dẫn hoặc cập nhật dịch vụ khách hàng, đừng để người khác hiểu lầm cho rằng là lấy tiền bịt miệng, vậy thì sẽ phản tác dụng...”
Buộc họp kéo dài hai tiếng, sau khi kết thúc thời gian cũng sắp đến giờ nghỉ trưa rồi, Tiểu Trương ôm tư liệu đi theo đằng sau Thịnh Tâm Lan, hỏi cô cụ thể chuyện thực thi, vừa đi đến cửa thang máy, cả hàng lang bỗng vang lên tiếng cảnh báo chói tai, đèn an ninh trên đường rú điên cuồng...
Tiếng chuông cảnh báo vang khắp khách sạn, mặt của Thịnh Tâm Lan nhăn lại: “Gọi điện hỏi bộ phận an ninh.”
Tiểu Trương bên này đã nhanh tay gọi điện đi rồi, sau đó không lâu sau sắc mặt đều trắng rồi.
“Cái gì?”
“Có chuyện gì?” Thịnh Tâm Lan truy hỏi.
Tiểu Trương khẩn trương cúp máy: “Sếp, trong điện thoại nói là nhà bếp phía sau bị cháy rồi, thiết bị chữa cháy hỏng rồi, đã gọi cứu hỏa, còn không biết xe cứu hỏa khi nào tới.”
Sắc mặt của Thịnh Tâm Lan thay đổi, rất nhanh làm ra giải pháp: “Mau đi thông báo tất cả nhân viên quản lý, nhanh chóng sơ tán.”
“Được, tôi bây giờ đi ngay.” Tiểu Trương hoảng hốt chạy đi.”
Bên này, Thịnh Tâm Lan ấn thang máy, đứng vài giây bỗng nghĩ tới hai đứa trẻ còn ở trong phòng nghỉ, trong lòng bỗng run lên, xoay người chạy đến cửa cầu thang.
Trong phòng nghỉ của trẻ con không có ai.
“Cậu chủ nhỏ được quản lý dẫn đi nhà vệ sinh rồi, Tiểu Ái Linh tôi không nhìn thấy.”
Sắc mặt của Thịnh Tâm Lan bị dọa cho trắng bệch rồi, sau khi hỏi mấy người, đã chạy đến khu bị cháy, cửa nhà bếp phía sau khói cuồn cuộn, vây không ít người, dưới chân lăn lóc một đống bình chữa cháy đã dùng hết, toàn bộ đều mang dáng vẻ khẩn trương lo lắng.
Trên đường nghe nói đầu bếp chính sắp nghỉ hưu bị mắc kẹt bên trong phòng bếp.
“Ra rồi ra rồi.”
Trong làn khói dày đặc, một người đàn ông trung niên cõng một người mặc đồ màu trắng loạng choạng đi ra, người ở cửa vội vàng chạy đến giúp đỡ.
Người đàn ông chưa kịp thở mà nói: “Mau, bên trong còn có một đứa trẻ, hình như là con gái của quản lý Thịnh.”